[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 91: Bờ biển
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 91: Bờ biển
Chương 91: Bờ biển
Đầu ngón tay của em lướt nhẹ qua lưng nàng, Thẩm Cẩm Dung liền rùng mình một cái. Nàng không biết tiếp theo Yến Hà muốn làm gì, cũng như không biết ngay sau đó bàn tay em sẽ đặt vào đâu.
Cửa sổ không mở, không khí trong phòng oi bức, tràn ngập hương chanh thoang thoảng và mùi thơm dịu mát.
Thẩm Cẩm Dung cảm thấy hơi choáng váng. Nàng tự nhủ có lẽ là do hương chanh trong không khí, chứ không phải vì bị Yến Hà mê hoặc.
Dù chuyện này đã lặp lại nhiều lần.
Nàng bỗng nhiên rất mong được uống nước đá, chỉ có như vậy mới có thể xua tan chút hơi nóng không nên xuất hiện trong lòng. Thẩm Cẩm Dung định quay đầu nhìn Yến Hà, nhưng ngay khi vừa động đậy, lưng nàng liền bị đè xuống. Giọng nói hơi trầm thấp của Yến Hà vang lên bên tai nàng: “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Cẩm Dung thầm nghĩ, sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy?
Có lẽ là vì giọng điệu của Yến Hà quá chắc chắn, hoặc cũng có thể là vì chính nàng đang dung túng chuyện này diễn ra.
Thấy chị không động đậy, trong mắt Yến Hà lóe lên một tia ý cười. Chị ngoan ngoãn như vậy, thật đáng yêu.
Ga giường trắng tinh, như vừa mới được hong khô, phảng phất hương biển. Không khí ẩm ướt và oi bức, một phần vì đại dương gần kề, một phần vì kẻ tinh nghịch phía sau.
“Giữ eo sai tư thế lâu sẽ dễ sinh bệnh.” Yến Hà cụp mắt nhìn phần eo vẫn còn được che phủ, nhẹ nhàng xoa bóp: “Chị phải nghe lời.”
Thẩm Cẩm Dung chỉ cảm thấy đầu óc mình mơ hồ, trước mắt như phủ một lớp ánh sáng trắng. Nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi. Dạo gần đây nàng vẫn luôn lái xe, dù có nghỉ ngơi ngắt quãng nhưng vẫn phải tập trung tinh thần, mấy ngày trôi qua ít nhiều cũng có chút kiệt sức.
“Em biết lái xe thì tốt rồi.” Thẩm Cẩm Dung nghe thấy mình buột miệng nói vậy.
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường, có lẽ nàng cũng chỉ thuận miệng nói ra. Nhưng Yến Hà lại cảm thấy mình điên rồi—vì cô nghe được trong lời nói ấy có chút dung túng.
Cô dường như cảm nhận được tiềm thức của chị. Có phải đây là một sự ngầm chấp thuận cho lần tới không?
Dù đã nghe chị nói “lần sau” vô số lần, Yến Hà biết chị rất coi trọng lời hứa, hiếm khi nói lỡ. Cô luôn tin chị. Nhưng việc nghe chị nói ra và tự mình tìm được chứng cứ là hai chuyện khác nhau, dù kết quả không đổi nhưng tâm trạng lại không giống nhau.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Cẩm Dung có cảm giác mình chìm vào giấc ngủ. Ý thức nàng như trôi bồng bềnh giữa không trung, có lúc cảm giác giống như xe hơi khẽ xóc nảy, có lúc lại như đang nằm trên chiếc giường trẻ thơ thuở bé.
Nàng cảm nhận được có người nhẹ nhàng đặt mình xuống giường, rồi cởi giày cho nàng. Sau đó, một chiếc chăn không quá dày phủ lên người nàng.
Nàng khẽ cau mày, nhưng ngay lập tức nhận ra hương thơm quen thuộc lan tỏa xung quanh. Nàng khẽ cựa quậy mũi——là mùi của Yến Hà.