[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 90
Chương 90
Yến Hà không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng cô luôn có cảm giác rằng xe càng đi về phía bờ biển, thời tiết càng trở nên tốt hơn, không khí dường như cũng ẩm hơn hẳn. Cô và Thẩm Cẩm Dung đều đã từng đến tháp nghiêng Pisa, nên lần này không đi về hướng đó mà chạy thẳng ra biển.
Tháng mười hai vẫn có người ra biển, nhưng không đông lắm. Yến Hà đoán có lẽ do nhiều người vẫn chưa được nghỉ. Đến đoạn rẽ ra biển, xe của hai người tách khỏi dòng xe phía trước, rẽ sang một con đường nhỏ sau khi len qua một đoạn giao thông đông đúc.
Con đường này không phải trục đường chính, hai bên đều là những hàng cây cao lớn. So với miền nam, miền bắc nước Ý có không khí lạnh hơn hẳn, cây cối hai bên đường cũng trơ trụi lá.
Yến Hà ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy đó hẳn là cây ngô đồng. Những tán cây cao lớn, nhưng vì đang giữa mùa đông nên chỉ cần liếc mắt là có thể thấy tận ngọn. Trên những cành khô khốc có mấy con chim đậu, có lẽ là bồ câu, cũng có thể là hải âu.
“Sao chỗ nào cũng toàn là bồ câu thế?” Thẩm Cẩm Dung kêu lên khi bất ngờ có một vệt phân chim rơi trúng kính chắn gió. Nàng nhíu mày, bực bội than thở.
“Không chỉ có bồ câu đâu.” Yến Hà liếc nhìn chỉ dẫn trên bản đồ, khoảng cách đến bờ biển còn gần hai mươi phút: “Gần biển cũng có không ít hải âu.”
Thẩm Cẩm Dung bĩu môi: “Chả trách trên mấy tòa nhà cổ lúc nào cũng giăng dây thép, chắc để ngăn bồ câu đậu lên đấy nhỉ?”
Yến Hà búng tay: “Đúng thế.”
Vệt phân chim nằm ngay trên lớp kính trong suốt, đập vào mắt vô cùng khó chịu. Thẩm Cẩm Dung định lờ đi, nhưng nhìn một lúc lại thấy bứt rứt, cuối cùng không chịu được nữa.
“Chút nữa em lau cho.” Yến Hà lên tiếng đúng lúc.
Thẩm Cẩm Dung thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Không phiền lắm chứ?”
Yến Hà thản nhiên: “Không sao đâu.”
“Vậy cảm ơn em nhé!” Thẩm Cẩm Dung thở dài: “Mùa đông mà cũng lắm bồ câu thế không biết.”
Nàng lẩm bẩm đầy vẻ bức bối, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, không giống như đang phàn nàn thật sự. Nghe qua, lại giống như đang thốt lên câu “Hôm nay trời đẹp nhỉ?”
“Khi nào mà chẳng có.” Yến Hà cười. Nhìn bản đồ thấy vẫn cứ phải đi thẳng, cô rút sạc điện thoại ra, cúi đầu kiểm tra đường đi. Hai người cách mặt biển xanh chẳng còn bao xa nữa.
Lái xe ở Pisa cũng không quá khó khăn, chỉ có khu trung tâm là hơi đông đúc, còn ra đến vùng ngoại ô thì đường lại thoáng đãng hơn nhiều. Xe của các nàng chạy dọc theo sông Arno, ven đường thỉnh thoảng có người chạy bộ hoặc đạp xe.
“Vừa kịp đến nơi ăn trưa.” Thẩm Cẩm Dung khẽ mỉm cười: “Ngoài xoài ra, em còn dị ứng với món gì nữa không?”
Bàn tay Yến Hà khựng lại một chút, cô quay đầu nhìn Thẩm Cẩm Dung. Thực ra cô không quá nhạy cảm với xoài, chỉ là khi nhìn thấy nó thì mới chợt nhớ ra mình bị dị ứng. Cô không ngờ Thẩm Cẩm Dung lại nhớ chuyện này.