[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 89: Chocolate
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 89: Chocolate
Chương 89: Chocolate
Các cô không dừng lại lâu ở đây. Sáng hôm sau, hai người ghé qua trung tâm thành phố dạo một vòng. Thẩm Cẩm Dung mua vài cây nến hình thù thú vị ở một cửa hàng chuyên về nến: một chú cừu nhỏ màu trắng, một chú ong mật tròn trịa màu vàng. Nàng nhờ nhân viên cửa hàng gói cẩn thận, từng món đặt trong hộp tinh xảo, rồi dùng giấy cứng rực rỡ bọc ngoài, thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp trên mặt.
Thẩm Cẩm Dung đứng ở quầy thu ngân chờ đóng gói, còn Yến Hà thì đi loanh quanh trong tiệm. Một nhân viên khác giới thiệu cho cô một loại nến có màu sắc chồng lớp, từng tầng như được chạm khắc tỉ mỉ, để lộ những sắc độ khác nhau bên trong.
Người nhân viên nói đây là nến khắc hoa, hoàn toàn làm thủ công, mỗi sản phẩm đều có nét độc đáo riêng.
Thẩm Cẩm Dung thanh toán xong, xách một túi giấy đi tới, đúng lúc nghe thấy phần giới thiệu ấy. Nàng quay sang nhìn Yến Hà, hỏi: “Muốn mua không?”
Yến Hà lịch sự mỉm cười với nhân viên, nói một câu tạm biệt rồi sóng vai cùng Thẩm Cẩm Dung rời khỏi cửa hàng.
“Không mua, khó mang theo.” Cô nhăn mũi khi nhận ra không khí có chút ẩm ướt: “Hơn nữa, em cũng không định tặng ai cả.”
Bà Hà và ông Yến không thích những món đồ mang tính trang trí thế này. Ngoài hai người họ, người duy nhất cô muốn tặng quà chính là người đang đứng bên cạnh. Nhưng quả thực, cô không có ý định tặng ai khác.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, bầu trời xám xịt, từng hạt mưa bụi lất phất rơi xuống. Mặt đất cũng đã ướt đẫm, không biết từ lúc nào đã có một trận mưa ngang qua. Đường phố trung tâm không rộng lắm, chủ yếu lát bằng gạch lớn sắp xếp ngay ngắn. Lối đi hơi dốc, lên xuống tốn không ít sức.
Hai người không ai mang dù, may mà mưa không quá lớn. Yến Hà mặc hai lớp áo khoác, cả hai đều có mũ, nhưng Thẩm Cẩm Dung thì không. Cô cùng nàng đứng dưới mái hiên nhỏ tránh mưa, rồi cởi áo khoác ngoài đưa cho chị: “Chị mặc cái này đi, có mũ.”
Thẩm Cẩm Dung sững sờ: “Em sẽ bị lạnh đấy.” Nàng dừng một chút, rồi cũng cởi áo khoác của mình ra: “Vậy em mặc của chị trước?”
Yến Hà bặm môi, ra vẻ chững chạc gật đầu, cố gắng không để lộ niềm vui. Cô cầm giúp chị cả hai chiếc áo khoác lẫn túi giấy đựng quà, đợi đến khi chị mặc xong mới đưa lại đồ cho chị, sau đó cũng mặc áo khoác của chị vào.
Không khí ẩm nặng, hít thở sâu có chút khó chịu. Yến Hà che miệng ho nhẹ một tiếng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tiếp tục đi dạo chứ?” Thẩm Cẩm Dung hỏi. Áo khoác của nàng mỏng hơn của Yến Hà một chút. “Hay là tìm chỗ nào ngồi nghỉ?”
“Đi tiếp đi.” Yến Hà tự nhiên nắm lấy tay chị. “Dù sao đi một lát cũng sẽ ấm lên thôi.”
Mưa khiến nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Dù đã ở Ý gần một năm, Yến Hà vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với khí hậu miền Bắc. Biên độ nhiệt trong ngày chênh lệch quá lớn—sáng tối phải mặc áo phao, nhưng giữa trưa nắng rọi thẳng xuống khiến người ta chỉ muốn mặc áo ngắn tay.