[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 88: Hôn ngủ ngon
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 88: Hôn ngủ ngon
Chương 88: Hôn ngủ ngon
Cuối cùng, hai người chọn một quán bar ở trung tâm thành phố để dùng bữa tối.
Yến Hà định gọi rượu, nhưng bị Thẩm Cẩm Dung ngăn lại. Nàng liếc em một cái, đôi mắt ẩn ẩn ánh nước: “Không được uống rượu.”
Cặp mắt ấy tràn đầy ý cười mà không nói rõ lý do.
Yến Hà bĩu môi: “Vì sao chứ?”
Thẩm Cẩm Dung bật cười, liếc em đầy vẻ trách cứ: “Biết rồi còn hỏi.”
Nàng xem như đã nhận ra, bạn nhỏ này luôn thích hỏi những câu mà rõ ràng đã biết đáp án. Ví dụ như—tại sao nàng không cho em uống rượu?
Yến Hà có chút ngượng ngùng, bất giác kéo cao cổ áo hoodie của mình. Nhưng cổ áo loại này vốn không thể che được dấu hôn trên cổ mà chị vừa mới để lại. Trên xương quai xanh còn có thể giấu được một chút, cùng lắm thì cô kéo áo lên cao hơn, nhưng trên cổ thì sao đây?
Cô dứt khoát từ bỏ, thản nhiên mà để lộ những dấu vết chị để lại.
Thẩm Cẩm Dung nhìn thoáng qua dấu vết trên cổ em, khóe môi cong lên đầy hài lòng. Nàng giơ ly rượu vang, lắc nhẹ rồi nâng ly về phía Yến Hà: “Chúc kỳ nghỉ vui vẻ.”
Yến Hà cũng nâng ly nước của mình lên, khẽ mỉm cười: “Chúc kỳ nghỉ vui vẻ, giáo sư Thẩm của em.”
Hai chiếc ly va vào nhau, phát ra một tiếng thanh thúy, dư âm vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Giáo sư Thẩm nhướng mày cười, hơi ngửa cổ nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Làn rượu đỏ sẫm chảy xuống, để lại một vệt màu nhàn nhạt trên thành ly.
Yến Hà cúi đầu nhìn ly nước của mình. Nước trong vắt chảy xuôi, những viên đá va chạm vào thành ly, tạo ra những âm thanh khe khẽ. Lớp ngoài ly phủ một tầng hơi nước mỏng, khi cầm lên, đầu ngón tay cũng không tránh khỏi bị ướt lạnh.
Thẩm Cẩm Dung chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn xuyên qua lớp pha lê trong suốt, hướng về phía tòa thị chính ở xa. Trên đỉnh tháp cao của tòa nhà có một chiếc chuông đồng lớn, phía dưới là mặt đồng hồ đang thong thả chuyển động. Xung quanh mặt đồng hồ có một vòng sáng nhàn nhạt.
“Em nói xem, tòa thị chính với nhà thờ lớn, cái nào cao hơn?” Thẩm Cẩm Dung đột nhiên hỏi.
Yến Hà đáp: “Trước đây em nghe bạn em kể, chiếc đồng hồ trên tòa thị chính và tháp chuông của nhà thờ tượng trưng cho quyền lực của chính phủ và tôn giáo. Chiều cao của chúng thể hiện sức mạnh của mỗi bên.”
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại, không nhớ rõ chi tiết tiếp theo. Dưới quảng trường trung tâm, có không ít người đang tản bộ, phần lớn là các cặp tình nhân, cũng có người dắt chó đi dạo.
Thẩm Cẩm Dung bật cười: “Có lẽ chị nên tìm hiểu thêm về lịch sử.”
“Đến lúc đó, chị định dạy lịch sử sao? Giáo sư Thẩm của em.”
Cô lại một lần nữa nhấn mạnh hai chữ “của em”.
Thẩm Cẩm Dung không phản bác, cũng không thừa nhận, chỉ khẽ mỉm cười rồi đáp: “Đúng vậy.”