[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 86: Siêu thị
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 86: Siêu thị
Chương 86: Siêu thị
Thẩm Cẩm Dung thở phào một hơi, vừa định rời khỏi nhà vệ sinh thì lại thoáng thấy trong gương bóng dáng mình, dây áo màu đen lộ ra một chút dưới lớp áo. Nàng chớp mắt, chỉnh lại dây an toàn về vị trí cũ, đến lúc chuẩn bị rời đi mới chợt nhớ ra.
À, trách không được khi nãy trên xe, Yến Hà chỉ liếc nhìn mình một cái rồi vội vàng dời mắt đi, mặt đỏ bừng lên như sắp bốc cháy.
Mang theo phản ứng chậm nửa nhịp của chính mình, Thẩm Cẩm Dung thong thả quay lại quán cà phê.
Yến Hà vẫn ngồi trong góc, cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía lối đi mà Thẩm Cẩm Dung vừa rời khỏi. Cô nhìn chăm chú đến mức không để ý rằng có người đã xuất hiện từ lối ra khác.
Thẩm Cẩm Dung bước nhẹ đến bên cạnh, định nếu Yến Hà không phát hiện ra thì sẽ dọa em một phen. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Yến Hà lại như có giác quan thứ sáu, quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ý cười còn chưa kịp thu lại, Thẩm Cẩm Dung đã chạm phải ánh mắt mơ hồ của Yến Hà. Trong lòng nàng khẽ rung động, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nở nụ cười dịu dàng: “Đang đợi chị à?”
Yến Hà gật đầu, không hề do dự mà thừa nhận: “Dạ.”
Thẩm Cẩm Dung mím môi cười: “Chị đi ra từ lối khác.”
Yến Hà sững lại một chút, rồi nhìn thấy chị lần nữa ngồi xuống cạnh mình, sắc mặt điềm nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Yến Hà biết rõ, vừa rồi Thẩm Cẩm Dung đã né tránh tay mình, từ chối tiếp xúc thân mật. Cô chợt nhớ đến mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc, nơi nhạy cảm của một số nhân vật thường được đặt ở sau gáy… Vậy thì—vừa rồi mình có phải đã chạm vào chỗ đó không?
Nghĩ đến đây, Yến Hà bật cười trước ý nghĩ kỳ quặc của chính mình, tâm trạng nặng nề khi nãy cũng tan biến.
Cô hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy? Em cũng muốn đi một lát.”
Thẩm Cẩm Dung chỉ phương hướng cho em, rồi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn vội vàng rời đi.
Nàng tựa vào ghế, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại mà Yến Hà để lại trên bàn, rồi lại chuyển sang chiếc túi nhỏ của em đặt bên cạnh. Quan sát một lúc, Thẩm Cẩm Dung phát hiện ra rằng dường như Yến Hà rất thích những gam màu nhạt, quần áo phần lớn là tông màu nhẹ nhàng, nhưng chiếc túi của em lại là màu đen với hiệu ứng ánh laser đỏ.
Nàng nghĩ ngợi mơ hồ, đến mức không nhận ra Yến Hà đã quay lại từ lúc nào.
Mãi đến khi vai bị vỗ nhẹ một cái, Thẩm Cẩm Dung mới giật mình hoàn hồn. Khi nãy nàng chưa kịp dọa Yến Hà, giờ lại bị em dọa ngược.
“Đi được chưa ạ?” Yến Hà chống tay lên lưng ghế của chị, hơi cúi xuống hỏi.
“Đi… đi thôi.” Thẩm Cẩm Dung ngập ngừng một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe. Yến Hà ngẩng đầu nhìn bảng tên nhà ga, đột nhiên bật cười. Cô khẽ đọc mấy chữ đó bằng tiếng Ý, rồi nhẹ giọng nói: “Em thật ra không thích nơi này lắm.”