[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 85: Mát-xa
Chương 85: Mát-xa
“Không có nghĩ bậy.” Yến Hà mạnh miệng, vội thu lại ánh mắt nóng rực của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Không gian kín trong xe khiến Thẩm Cẩm Dung dễ dàng nghe thấy ưm lẩm bẩm. Nàng liếc nhìn kính chiếu hậu, xác nhận phía trước lẫn phía sau đều không có xe, rồi nhanh chóng liếc Yến Hà một cái. Nhìn thấy hai em tay đặt trên đùi, vô thức siết chặt lấy nhau, nàng phì cười.
“Chị nói này, tiểu Yến Hà, sao mà đáng yêu thế chứ!” Giọng nói của Thẩm Cẩm Dung nhẹ bẫng lướt qua tai Yến Hà, như một sự mê hoặc vô hình.
Yến Hà giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu liếc chị một cái, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi xuống chiếc cúc áo sơ mi đã được cởi ra của chị, nhìn thấy dây áo trong của chị lộ ra. Hô hấp cô như nghẹn lại, vừa định thu mắt về thì lại vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Cẩm Dung.
Khoảnh khắc đối diện ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng Yến Hà lập tức đỏ mặt, cúi gằm xuống như kẻ trộm bị bắt tại trận, không dám nhìn thêm nữa.
Sao lại có thể như vậy chứ! Tại sao dây áo của chị lại lộ ra thế kia!
Chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, có lẽ còn chưa đến một giây, nhưng hình ảnh ấy đã in sâu vào tâm trí cô. Vì sao chị lại mặc nội y màu đen bên trong chiếc áo sơ mi sáng màu chứ?
Áo sơ mi của Thẩm Cẩm Dung có lẽ là chất liệu tơ tằm, mang một vẻ mềm mại và lười biếng khó tả. Nó có màu xanh nhạt, như hòa lẫn giữa sắc xanh lục và những gam màu trắng loãng, gần như tiệp với màu ngà. Tay áo được chị xắn lên, dừng ở khuỷu tay. Yến Hà nhận ra, làn da trắng nõn của chị hoàn toàn ăn khớp với chất liệu vải tinh tế ấy.
Vừa đổ thêm xăng xong, Thẩm Cẩm Dung tiện tay đặt áo khoác ra ghế sau, rồi tháo bớt một chiếc cúc áo sơ mi vốn đã được cài đến tận cổ. Khi ánh nắng chiếu thẳng xuống, chị lại cởi thêm một chiếc nữa. Ban đầu chỉ có thể lờ mờ thấy xương quai xanh tinh xảo, nhưng sau đó, cảnh sắc phía dưới cũng dần hiện ra đôi chút.
Yến Hà bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể ngồi đối diện chị.
Chiếc cúc thứ hai được cởi ra thật đúng vị trí, từ góc độ ghế phụ mà nhìn sang…
Nhưng dù sao, cô cũng chỉ dám lén liếc một cái, không dám nhìn lâu hơn.
“Em muốn ngắm sao biển không?” Thẩm Cẩm Dung, vừa nãy còn đang chăm chú nhìn bảng hướng dẫn, bỗng lên tiếng.
Yến Hà thoáng nghi hoặc: “Không phải mình định đến Napoli để xem sao biển sao?”
Thẩm Cẩm Dung mím môi, giọng nói mềm như bông, mang theo chút nũng nịu: “Nhưng phải đợi tuyết rơi xong mới đi được mà! Vậy thì phải qua Giáng Sinh tuần sau, còn lâu lắm!”
Đúng là còn lâu thật, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi mà, phải không?
“Ừm… cũng được, đi đâu đây?” Yến Hà nhìn bản đồ trên điện thoại, nói: “Có nhiều thành phố ven biển lắm.”
“Em có muốn đi chỗ nào không?”
Yến Hà không có tình cảm đặc biệt gì với biển. Với cô, đi đâu cũng không có ý nghĩa đặc biệt, biển hay núi chỉ khác nhau về địa hình và khung cảnh mà thôi. Du lịch chỉ có ý nghĩa khi đi cùng một người đặc biệt.