[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 84: Nhìn chăm chú
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 84: Nhìn chăm chú
Chương 84: Nhìn chăm chú
Các cô ngồi trên xe, từng người đặt ly cà phê còn chưa uống hết lên giá đựng. Thẩm Cẩm Dung khởi động xe. Yến Hà quay đầu nhìn nàng. Đến khi xe lại một lần nữa lao lên cao tốc, cô bỗng dưng có một cảm giác như đang cuồng hoan giữa tận thế.
Giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Sau này sẽ ra sao? Tương lai dường như đã được định sẵn, nhưng khi nó chưa đến, tất cả vẫn có thể thay đổi.
Sống mũi Thẩm Cẩm Dung cao thẳng, nhưng giờ phút này, Yến Hà lại nhận ra chị không sắc sảo như lúc đứng trên bục giảng. Trước mặt cô, Thẩm Cẩm Dung luôn dịu dàng, giấu đi mọi góc cạnh sắc bén, chỉ để lộ ra vẻ ôn nhu mềm mại nhất.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô chỉ học thay Lý Tu Khê một tiết học, vậy mà hình ảnh ngày hôm đó của chị lại khắc sâu trong lòng Yến Hà. Một người giảng viên hài hước thú vị nhưng vẫn có thể khống chế toàn cục mà không để lộ chút dấu vết. Chỉ khi nhìn thấy cô, trong mắt chị mới ánh lên nụ cười dịu dàng.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Yến Hà trầm luân. Ban đầu, cô chỉ nhớ đến nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt chị, rồi đến đôi mắt ấy và cuối cùng, trong khoảnh khắc bị ánh mắt dịu dàng kia chăm chú nhìn lấy, cô hoàn toàn chìm đắm.
Hai bên đường cao tốc là những hàng cây, dường như vừa được tu sửa không lâu. Cành lá vươn ra tua tủa, nhưng phần sát lề đường lại được cắt tỉa gọn gàng. Hướng đi của các nàng gần như không có xe, trong khi chiều ngược lại thỉnh thoảng lướt qua vài chiếc xe con.
Bên trong xe vang lên giai điệu nhẹ nhàng. Thẩm Cẩm Dung thả lỏng đôi chút, giơ tay lấy ly cà phê từ giá đựng. Hai ly cà phê đặt sát cạnh nhau, Yến Hà trơ mắt nhìn chị cầm nhầm ly của mình, mắt trừng lớn khi thấy môi chị chạm đúng vị trí mà cô vừa uống qua.
Sau đó, cô dõi theo yết hầu chị khẽ chuyển động, rồi nhìn chị đặt ly cà phê xuống xa hơn một chút.
Âm nhạc trong xe dường như biến thành điệu nhảy cuồng nhiệt, tiết tấu vui vẻ dâng trào. Yến Hà không nhớ rõ mình đã dõi theo chị như thế nào, chỉ cảm thấy đại não vang lên một tiếng “oanh” dữ dội. Hô hấp trở nên gấp gáp, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Thẩm Cẩm Dung không nhận ra sự bất thường của em, vẫn vững vàng lái xe. Một lúc sau, có vẻ như nàng cảm thấy người bên cạnh quá mức yên lặng, bèn liếc nhìn sang. Thấy em đang chăm chăm nhìn hai ly cà phê, gương mặt vương chút đỏ ửng khả nghi, nàng hơi nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Em đỏ mặt cái gì thế?”
Yến Hà hơi hé môi, nhưng không nói nên lời, sắc đỏ trên mặt càng thêm đậm.
Thẩm Cẩm Dung nhìn theo ánh mắt em, thấy hai ly cà phê vẫn ngay ngắn ở đó. Đại não xoay vài vòng, cuối cùng mới nhận ra mình vừa cầm nhầm ly.
“Chị vừa mới uống nhầm à?”
Yến Hà lặng lẽ gật đầu.
Thẩm Cẩm Dung thấy em thẹn thùng đến đáng yêu, không nhịn được mà trêu: “Hôn còn hôn qua rồi mà…”
Chữ cuối cùng được chị kéo dài, nhẹ bẫng giữa không khí rồi chui vào tai Yến Hà, khiến cô run lên một cái.
“Em để ý à?” Thẩm Cẩm Dung hỏi tiếp.