[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 83: Cà phê
Chương 83: Cà phê
Yến Hà nhận ra, khi Thẩm Cẩm Dung hỏi câu đó, giọng điệu chị vẫn bình tĩnh mà nghiêm túc, dường như không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn biết. Nhưng vì trong lòng có quỷ, cô chần chừ một giây mới trả lời: “Từ này bản thân có nghĩa là ‘cô gái’, nhưng khi giới thiệu với người khác thì mang ý nghĩa ‘bạn của tôi’.”
Thẩm Cẩm Dung nhịn cười, thầm nghĩ nếu nàng không biết từ đó có nghĩa là gì, có lẽ đã bị Yến Hà lừa rồi. Cái gì mà “bạn của tôi”, sao không nói thẳng luôn là “cô gái của tôi” đi?
Yến Hà không nói gì thêm, Thẩm Cẩm Dung cũng không vạch trần, chỉ giả vờ làm bộ bừng tỉnh: “À, thì ra là vậy!”
Yến Hà gật đầu chắc nịch, rồi như sợ chị tiếp tục truy hỏi, liền cầm điện thoại giả vờ nghiên cứu lộ trình.
Xe rời khỏi khách sạn, đi qua những con phố náo nhiệt của Venice. Giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ đông đúc, bên đường thường xuyên có dòng người ùa ra từ lối tàu điện ngầm.
Thẩm Cẩm Dung rất kiên nhẫn, nàng lái theo dòng xe phía trước, có lúc nhấn phanh nhẹ nhàng, không vội vã. Yến Hà thầm nghĩ, chị thật sự có tính nhẫn nại tốt. Nếu là cô, thấy trên đường cứ có người lao ra bất thình lình, e rằng đã bực mình mắng người rồi, giống như lần hai người vừa đến Rome, nhìn thấy bác tài xế hôm nọ vậy.
“Sốt ruột à?” Thẩm Cẩm Dung chậm rãi dừng xe trước đèn đỏ, một tay chống trên vô lăng: “Ở châu Âu, lái xe là phải kiên nhẫn đấy.”
Yến Hà chớp mắt, lấy hai bình nước từ hàng ghế sau đặt vào hộc để cốc, vặn nắp một chai uống một ngụm: “Không có.” Rồi thành thật nói: “Em chỉ lo chị sốt ruột thôi.”
Thẩm Cẩm Dung bật cười, nàng hơi nghiêng đầu, ánh nắng phản chiếu trên hoa tai, để lại một vệt sáng mờ ảo trên trần xe: “Chị có vội đâu.” Nàng buông tay, giọng nói nhẹ nhàng: “Dù sao nước Ý cũng chỉ lớn như vậy, chúng ta chạy đến Bolzano cũng chỉ mất hơn sáu tiếng thôi mà.”
Nói xong, nàng đưa tay xoa đầu Yến Hà một cái, động tác ngày càng thuần thục. Yến Hà bị xoa đầu xong liền ngoan ngoãn ngồi im, không nói gì.
“Nghe chút nhạc đi.” Thẩm Cẩm Dung đưa tay chỉnh radio một hồi, cuối cùng cũng tìm được một kênh phát nhạc. Giọng nam trầm ấm vang lên, hát một bài gì đó mà Yến Hà nghe không hiểu, nhưng giai điệu thì như đang thì thầm tâm tình với người mình yêu.
Tâm tình.
Yến Hà thở dài. Ngày nào cô cũng nghĩ đến chuyện thổ lộ với chị, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp. Nếu có thể nói ra, cô muốn thổ lộ ở Bolzano, vào dịp Giáng Sinh. Nhưng nên nói thế nào đây? Cố tình chọn một khoảnh khắc yên tĩnh không ai quấy rầy, hay là giả vờ lơ đãng nói ra trong lúc mọi người đang vui chơi?
Cái ý nghĩ sau bị cô nhanh chóng gạt đi. Trong mắt cô, thổ lộ tình cảm phải chân thành, thiêng liêng. Nếu giả vờ lơ đãng nói trong lúc cuồng nhiệt thì khác gì một trò đùa Cá tháng Tư chứ?
Yến Hà hạ quyết tâm phải suy nghĩ nghiêm túc về cách thổ lộ, nhưng… nếu chị từ chối thì sao?
Cô lén gửi tin nhắn cho Lý Tu Khê: “Tỷ muội! Cứu giúp!!!”