[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 80: Kem
Chương 80: Kem
Thẩm Cẩm Dung cảm thấy, có phải Yến Hà yêu Rome sâu sắc là vì đã xem bộ phim ‘Roman Holiday’ không? Hai người đã đi qua rất nhiều nơi—Hồ ước nguyện, Miệng sự thật, rồi bây giờ lại ở trên Quảng trường Tây Ban Nha—từng địa điểm đều thấp thoáng bóng dáng của bộ phim ấy.
Khi nàng đặt câu hỏi này, cô gái nhỏ bên cạnh nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong veo mang theo ý cười thuần khiết: “Chị không thấy chúng ta có điểm giống họ sao?”
Giống ư? Nhưng cũng không hẳn. Điều duy nhất tương đồng có lẽ là đều đang trên hành trình thoát ly thực tại.
Thẩm Cẩm Dung nhéo nhẹ vành tai Yến Hà, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Vậy nên, em đã lên kế hoạch cả rồi?”
Yến Hà lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Em nào có kế hoạch gì chứ, rõ ràng là chị đề nghị đi chơi mà! Nếu không đi cùng chị, em có khi đã tìm một nơi hẻo lánh trên núi, ở ẩn một thời gian rồi.”
Cô không hề nói dối. Nếu không phải cùng Thẩm Cẩm Dung đi, cô tuyệt đối sẽ không đến Rome. Thành phố này, từ cổ chí kim đều ngập tràn những câu chuyện tình lãng mạn, cô từng âm thầm thề rằng sau này nhất định phải đến đây cùng người mình yêu. Nhưng lần này, người đi cùng cô lại là Thẩm Cẩm Dung.
Nếu không có lời đề nghị của chị, có lẽ cô sẽ lặng lẽ tìm một nơi yên tĩnh trong núi, chờ đến khi Giáng Sinh qua đi, lúc thành phố đã bớt nhộn nhịp, mới xuất hiện trở lại. Ở một mình, cô không muốn nhìn thấy những ngọn đèn sáng rực trong hàng vạn ngôi nhà, chỉ muốn ngồi trước một đống lửa nhỏ, thẫn thờ mà suy nghĩ về những điều đã qua.
Sự u ám từ cuộc ly hôn của cha mẹ đã vơi đi phần nào theo thời gian. Dù vết thương vẫn còn đó, nhưng nỗi đau ban đầu đã không còn quá sắc bén. Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy vui mừng thay cho mẹ mình.
Thẩm Cẩm Dung chớp mắt, lẩm bẩm một câu: “Hừ…Bạn nhỏ.”
Nhưng em chẳng phải là một bạn nhỏ sao?
Từ Miệng sự thật đến quảng trường Tây Ban Nha có thể đi bằng xe buýt tuyến 83. Nhìn vào bảng thời gian, Yến Hà đối chiếu với đồng hồ, sau đó quay sang Thẩm Cẩm Dung: “Còn ba phút nữa xe đến.”
“Em chắc bảng giờ này đáng tin à?” Thẩm Cẩm Dung liếc nhìn tờ giấy thông báo lịch trình đã cũ, tỏ vẻ hoài nghi về sự đúng giờ của người Ý.
“Có lúc cũng chính xác.” Yến Hà cười khẽ. “Dù sao cũng không vội, cứ từ từ chờ thôi.”
Thẩm Cẩm Dung nhún vai. Vừa quay đầu, nàng đã thấy mọi người xung quanh bắt đầu tụ lại, xa xa, chiếc xe buýt số 83 màu đỏ thẫm chậm rãi tiến đến.
“Thấy chưa? Em đã nói có lúc đúng giờ mà.” Yến Hà kéo chị lên xe, lấy ra hai tấm vé từ trong túi, đưa vào máy dập vé, rồi đưa một tấm cho Thẩm Cẩm Dung.
Thẩm Cẩm Dung nhận lấy, hơi sững sờ: “Em mua từ khi nào vậy?”
“A, chính là…” Yến Hà nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Ngày đầu tiên lúc ra sân bay, em mua ở máy bán vé.”
Thẩm Cẩm Dung không nhớ em đã làm điều đó khi nào, bĩu môi, chỉ biết thầm cảm thán trước kiểu “phép thuật” khó hiểu của cô gái nhỏ này.