[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 8: Học hộ
Chương 8: Học hộ
Yến Hà tỉnh dậy lúc ba giờ sáng, nằm trên giường mở to mắt. Theo bản năng, cô ngồi dậy, nhìn về phía trước để xem trời đã sáng chưa. Nhưng thứ hiện ra trước mắt không phải là khung cửa sổ quen thuộc với rèm buông lơi, mà chỉ là một bức tường trống.
Trên tường, lớp giấy dán có những dấu highlight nhỏ nhàn nhạt, lấp lánh không có trật tự, giống hệt trong trí nhớ của cô. Yến Hà sững sờ quay đầu lại, mãi đến khi nhìn thấy tấm rèm màu lam nhạt ở bên trái, cô mới ý thức được rằng mình không còn ở trong căn phòng tại Rome nữa, mà đã trở về nhà.
Vừa về đến nơi, cô đã ngủ thiếp đi ngay, còn chưa kịp sạc điện thoại. Lúc này, di động đã cạn pin, không thể bật lên. Yến Hà để chân trần bước xuống giường, lục trong vali tìm dây sạc, sau khi cắm điện thoại vào, cô kéo rèm ra, ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn vào màn đêm ngoài cửa sổ, thất thần.
Sau khi xác nhận thông tin, cô mới nhận ra mình có chút đói bụng. Đặt điện thoại xuống bàn để tiếp tục sạc pin, cô nhẹ nhàng mở cửa, rón rén bước ra ngoài.
Tối nay bầu trời thật đẹp, ánh trăng cũng rực rỡ.
Yến Hà nhớ rõ, khi mình rời khỏi nhà, cây hoa anh đào ngoài cửa sổ vẫn còn khẳng khiu, cành lá chưa sum suê như bây giờ. Nhưng hiện tại, nó đã vươn mình tươi tốt, đủ để che khuất ánh trăng ngoài cửa sổ.
Những tia sáng dịu dàng lách qua kẽ lá, rải xuống mặt đất, bóng cây đung đưa theo từng cơn gió. Ánh trăng thanh tịnh là nguồn sáng duy nhất trong phòng, mơ hồ phủ lên người Yến Hà, kéo dài bóng dáng cô trên nền nhà.
Một nỗi cô độc bất chợt dâng lên trong lòng.
Đêm nay và đêm hôm trước hoàn toàn khác biệt, thậm chí là đối lập. Đêm ấy, ánh đèn vàng ấm áp, trên chiếc sofa là một người phụ nữ dịu dàng, tựa như một tấm sắt nóng bỏng hằn sâu vào lòng cô. Chỉ là một cảnh tượng thoáng qua, vậy mà Yến Hà lại nhớ nhung đến mất ngủ.
Cô nghĩ, có phải mình đã để hồn mình lạc lại ở Vienna?
Lạc lại trên người người phụ nữ ấy?
Một phần linh hồn của cô dường như đã bị chính bản thân cam tâm tình nguyện mà tróc ra, bị cuốn theo ánh sáng của sao chổi Halley, thứ chỉ xuất hiện mỗi 75 năm một lần. Ngôi sao với chiếc đuôi dài quét qua bầu trời, tựa như một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ trong đời, ngắn ngủi nhưng chói lọi, đủ để làm rung động cả một kiếp người.
Trong đầu Yến Hà không ngừng tái hiện hình ảnh ở bên cạnh chị. Đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên.
Cô mở điện thoại, vội vàng tra cứu chuyến bay cất cánh từ Vienna về nước vào trưa hôm trước.
Liệu có chuyến bay nào hạ cánh tại Bắc Kinh không? Nếu có, vậy thì xác suất gặp lại chị có phải sẽ cao hơn một chút không?
Niềm vui sướng dâng trào như những dây leo xanh thẫm quấn lấy trái tim cô, lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể.
Giống như đang đứng giữa một cao nguyên hoang vắng, nhìn mặt trời chầm chậm ló dạng từ chân trời xa, rồi lại ngẩng đầu thấy muôn vàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.