[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 79: Lịch sử
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 79: Lịch sử
Chương 79: Lịch sử
Ánh mắt của người thiếu nữ quá mức chân thành tha thiết, giống như gió, như mặt trời, tựa minh nguyệt sáng trong, lại tựa cơn mưa xuân dai dẳng. Đây là thứ độc thuộc về tình yêu của thiếu nữ, là thứ độc thuộc về sự chân thành tha thiết của họ. Bọn họ không e ngại bất cứ điều gì, chỉ muốn nâng niu tấm chân tình đặt trước mặt người mình yêu.
Thẩm Cẩm Dung nhìn vào mắt em, chợt hoảng hốt như thấy chính mình của năm đó. Nhưng nàng biết, bản thân khi ấy không kiên quyết được như Yến Hà hiện tại.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Hà, nàng đã có cảm giác đứa trẻ này rất giống mình. Sự tương đồng này không nằm ở diện mạo mà là một loại cảm giác kỳ lạ. Đôi mắt kiên định và trong trẻo của Yến Hà khiến nàng có chút ngẩn ngơ ngay khi vừa gặp. Nhìn vào mắt em, nàng như thấy chính mình lúc 21 tuổi trong gương.
Cảm xúc trong đôi mắt ấy không khác biệt, nhưng nàng và Yến Hà vẫn không giống nhau. Gia đình nàng không hề trọn vẹn, dù có kiên định đến đâu thì trong mắt vẫn luôn vương chút u ám. Còn Yến Hà thì khác, ánh mắt em vẫn kiên định và trong trẻo, là đôi mắt của một đứa trẻ lớn lên trong sự bảo bọc.
Ngồi trên ghế nghe vở opera La Traviata, Thẩm Cẩm Dung lại chẳng thể tập trung vào ca kịch. Cùng với những giai điệu khi thì vút cao, khi thì trầm thấp, lòng nàng cũng bồng bềnh theo, đầu óc không ngừng hồi tưởng về chính mình trong quá khứ. Thỉnh thoảng, khi vô thức ngoảnh đầu lại, nàng lại bắt gặp ánh mắt hoảng loạn né tránh của cô gái nhỏ bên cạnh.
Thẩm Cẩm Dung nghĩ, thật là trẻ trung quá.
Lúc nàng 21 tuổi, điều ước lớn nhất của nàng là gì?
Trước khi gặp Đàm Ninh, nàng nghĩ, điều nàng mong muốn nhất chính là thoát khỏi tất cả, rời khỏi thế giới này.
Khi nàng đã chuẩn bị xong mọi thứ để ra đi, giáo viên tâm lý của trường – Đàm Ninh, người đã trò chuyện với nàng suốt buổi sáng hôm đó – dường như nhận ra điều bất thường. Cô ấy gọi điện cho nàng, nhưng không ai nghe máy, thế nên liền báo cảnh sát.
Sau đó thì sao?
Là cái lạnh bủa vây, là nỗi đau đã chết lặng, hay là cảm giác giận dữ khi bị cứu sống?
Thẩm Cẩm Dung không nhớ rõ. Nàng đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng khi ấy còn quá trẻ, không ngờ rằng mình lại thua trong tay Đàm Ninh. Ban đầu, nàng vô cùng phẫn nộ, nhưng đến khi tỉnh táo lại và nhìn thấy Đàm Ninh đang canh bên giường mình, trái tim nàng như bị một thứ gì đó chạm vào.
Nàng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đó.
Khi ấy, Đàm Ninh đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng động khi nàng tỉnh lại, chị mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy tơ máu.
Chưa từng có ai quan tâm nàng đến vậy. Người cuối cùng quan tâm nàng như thế đã qua đời từ lâu. Đó là chuyện của rất nhiều năm trước. Bà Thẩm khi ấy cũng không khỏe, hai bà cháu rất ít có cơ hội gặp nhau.
Thẩm Cẩm Dung cảm thấy Đàm Ninh thật ngốc. Rõ ràng nàng chỉ là một người xa lạ, chị không cần phải tận tâm tận lực như vậy. Đàm Ninh có trách nhiệm, thậm chí còn hào phóng với một học sinh bình thường như nàng.