[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 77: Bữa sáng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 77: Bữa sáng
Chương 77: Bữa sáng
Thẩm Cẩm Dung có đôi mắt sâu thẳm, nhưng trong đó lúc nào cũng ánh lên ý cười. Yến Hà thường quên mất chị là giáo sư và bạn tốt của mình, chỉ toàn tâm toàn ý coi chị như người chị mà cô thầm yêu. Đôi mắt xinh đẹp ấy mỗi khi nhìn cô đều mang theo sự nuông chiều và bao dung, khiến cô lạc lối trong đó, thậm chí thường xuyên mơ về chị.
Cô có thể nhìn ra rất nhiều điều trong ánh mắt của chị—sự dịu dàng, bao dung, cưng chiều, cả bất đắc dĩ. Nhưng mỗi khi cô cố gắng gom đủ dũng khí để tìm kiếm xem liệu trong đó có tình yêu hay không, cô lại chẳng thể tìm thấy điều gì khác.
Là do chị giấu quá sâu, hay vốn dĩ điều đó chưa từng tồn tại?
Cô không dám nghĩ tiếp.
“Em cho phép—” Yến Hà cúi đầu, định nói ra điều ước mà mình vừa thầm khấn nguyện. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào mặt nước gần như tràn ra khỏi rìa hồ, nhưng lời mới nói được một nửa đã bị Thẩm Cẩm Dung ngăn lại.
Ngón trỏ của nàng khẽ đặt lên môi em, đôi mắt lấp lánh ý cười, nhẹ lắc đầu: “Không thể nói ra, nếu nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa.”
Linh nghiệm hay không, thì có quan trọng gì chứ?
Cô muốn hỏi vậy, nhưng khi đối diện với đôi mắt kiên định của chị, cô lại chẳng thể nói nên lời.
Ngón tay lạnh lẽo trước môi khiến cô hơi rùng mình. Cô nắm lấy tay chị, hai người cùng ngồi xuống bậc thang: “Được rồi, không nói.”
Cuối cùng thì ai mới là chị đây?
Cô khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
Bậc thang lạnh lẽo, bàn tay chị vẫn nằm gọn trong tay cô. Hai người ngồi cạnh nhau, chị lật qua lật lại bàn tay bị cô nắm chặt, vẻ mặt thản nhiên. Chị hơi dịch sang phía cô, đến khi vai chạm vào vai. Rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, giống như lúc ngủ trên máy bay.
Nàng khẽ khép mắt, trước mắt chỉ còn lại màu xanh nhạt của nước hồ. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng mỗi khi nàng nghiêng về phía em, em dường như luôn dang rộng vòng tay, sẵn sàng chào đón nàng, như thể toàn bộ hơi ấm trên người đều dâng trọn cho nàng vậy.
“Người trẻ tuổi, hỏa khí đều vượng như thế sao?” Nàng nhớ đến câu nói của bà nội, bật cười hỏi.
Vì chị đang dựa vào vai mình, cô không nhìn thấy gương mặt chị, chỉ nghe được giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Tiếng nước róc rách trở thành nhạc nền, bao bọc lấy giọng nói của chị, khiến nó càng thêm rõ ràng.
“Đúng vậy, người trẻ tuổi mà.” Cô thản nhiên thừa nhận. Trước đây cô không muốn chấp nhận khoảng cách tám tuổi giữa mình và chị, nhưng bây giờ lại có thể đối diện với nó một cách thoải mái.
Nàng khẽ ôm lấy cánh tay em, kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn. Nàng cười khẽ, phát ra một tiếng “hừ” nhẹ nhàng.
Cô cũng bật cười, nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt chị. Khi quay đầu đi, môi cô vô tình lướt qua vài sợi tóc của chị, giống như một nụ hôn thoáng qua.