[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 76: Nguyện vọng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 76: Nguyện vọng
Chương 76: Nguyện vọng
Lần trước nàng đến đây là khi nào nhỉ?
Thẩm Cẩm Dung đứng trên bậc thang, bỗng có chút hoảng hốt. Nàng đứng ở đây, như thể xuyên qua mặt nước xanh nhạt của hồ nguyện ước mà trông thấy chính mình của ngày trước.
Khi đó, dưới ánh mặt trời chói chang, giữa đám đông ồn ào, nàng bị đẩy tới phía trước, ngửa đầu nhìn lên bức tượng thần biển Poseidon cao ngạo.
Hồ nguyện ước.
Cô gái 21 tuổi ấy đứng trước mặt hồ, trong lòng thầm niệm ba chữ này. Làm sao có thể linh nghiệm đến vậy chứ?
Nàng cúi mắt, nhìn thấy dưới đáy hồ đã phủ đầy một lớp đồng xu nhạt màu. Kéo chặt áo khoác, nàng ngước lên đỉnh vòm giáo đường ba tầng, nghe thấy ai đó bên cạnh đang thì thầm bằng tiếng Anh: “Thiên đường, địa ngục, nhân gian.”
Người ấy bắt gặp ánh mắt nàng, khẽ cười, rồi lại lặng lẽ đứng yên.
Thẩm Cẩm Dung đưa tay chạm vào cổ tay trái vẫn còn quấn băng gạc, trong lòng nghĩ—nếu thượng đế thực sự tồn tại, tại sao ngài lại để con người chịu đựng đau khổ như thế?
Nàng nhớ đến đoạn hội thoại khi mình ngồi trên bậc thang ăn kem—
Ở hồ nguyện ước có thể ước ba điều, điều đầu tiên chắc chắn phải là có thể quay lại thành phố vĩnh hằng này lần nữa. Khi ước nguyện, phải đứng quay lưng về phía hồ, dùng tay phải ném đồng xu từ vai trái ra sau, sau đó xoay người nhìn theo đồng xu rơi xuống nước, thì điều ước sẽ thành sự thật.
Thẩm Cẩm Dung không tin.
Nhưng con người khi rơi vào tuyệt vọng, dù không tin thần Phật cũng sẽ muốn tìm một nơi để ký thác tinh thần, bất kể điều đó có thực hay không.
Nàng đưa tay vào túi áo, tìm được một đồng xu—vừa nãy lúc mua kem còn thừa lại. Có nên thử ước một điều không?
Lúc ấy… là ba tháng trước, còn hơn ba tháng nữa nàng sẽ bước sang tuổi 22.
Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Một cô gái 21 tuổi, khoác ba lô trên lưng, một thân một mình đi xa, không muốn đối mặt với sự thúc ép của cha, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đàm Ninh.
Nàng chỉ muốn trốn chạy.
Muốn chạy đi thật xa, muốn dứt khoát chặt đứt tất cả những mối liên kết với quá khứ.
Cô gái 21 tuổi ấy đã từng đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, nhìn vào khoảng tối hun hút phía trước, lắng nghe tiếng rầm rập của đoàn tàu sắp lao tới, vô số lần đã từng nghĩ đến chuyện nhảy xuống.
Nhưng nàng không thể.
Nàng nghĩ đến bà nội, nghĩ đến ánh mắt của Đàm Ninh, liền cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu.
Tại sao phải khổ sở đến vậy?
Nàng không biết.
Nàng chỉ nghĩ, trải qua một lần như thế là đủ rồi. Sẽ không bao giờ có những suy nghĩ tiêu cực ấy nữa.