[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 75: Điều ước
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 75: Điều ước
Chương 75: Điều ước
Trong phòng, hơi ấm tỏa ra có phần hơi nhiều. Giữa đêm, Yến Hà tỉnh giấc.
Cô ngửa mặt nhìn trần nhà, thấy màu trắng xa lạ khác hẳn với trần nhà ở quê nhà, lúc này mới sực nhớ, mình đang ở Rome. Ở Rome, cùng với Thẩm Cẩm Dung.
Chăn khách sạn có phần cứng, cô không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một nhịp, rồi lại một nhịp, giữa màn đêm tĩnh lặng càng thêm rõ ràng. Cô hít sâu vài hơi, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn không thuyên giảm, nhịp tim quá nhanh khiến cô có chút hoảng loạn, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cô thở một hơi thật dài, nhưng sợ làm chị tỉnh giấc, nên mới thở được nửa chừng đã phải nín lại.
Cô từng trải qua rất nhiều đêm dài nhàm chán như thế, có những lúc mất ngủ, chỉ biết nằm im nhìn trần nhà, như thể có thể xuyên qua nó mà nhìn thấy tương lai của chính mình. Nhưng Yến Hà biết, đó chẳng qua chỉ là vì cô quá rảnh rỗi, tâm trí trống rỗng không nơi nương tựa.
Cô trở mình, cẩn thận đến mức không dám tạo ra chút tiếng động nào, sợ làm phiền giấc ngủ của chị. Nhưng ngay cả tiếng chăn cọ vào nhau, hay âm thanh khe khẽ của chiếc giường cũng khiến cô lo lắng. May mắn thay, mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát. Yến Hà len lén nhìn về phía Thẩm Cẩm Dung, thấy chị vẫn không động đậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô một chút ánh sáng mờ nhạt. Hiện tại là 3 giờ 30 phút sáng, cả thành phố đã chìm trong giấc ngủ.
Cô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới nhớ ra mình cầm điện thoại để làm gì. Nằm trong chăn tìm kiếm một lúc một vài thông tin linh tinh, rồi lại đặt điện thoại trở về tủ đầu giường.
Cô gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ nhìn Thẩm Cẩm Dung.
Chị cuộn tròn người, quay lưng về phía cô. Nhìn bóng dáng ấy, Yến Hà bất giác nhớ đến lúc chị bị ốm. Cô thở dài trong lòng—chắc hẳn đây là tư thế ngủ của người thiếu cảm giác an toàn.
Đôi mắt đã quen với bóng tối, cô có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của nàng trong đêm đen. Một dáng hình nhỏ nhắn, chăn cũng nhô lên theo đường cong cơ thể.
Tim cô như có gì đó đánh vào, lại càng đập nhanh hơn.
Cô nghe thấy hơi thở đều đều của chị, rất nhỏ, nhưng ổn định. Bỗng nhiên cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cũng không tệ. Lý trí bảo rằng chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn chị là đủ, nhưng trái tim lại không ngừng thúc giục cô đến gần.
Luôn có một người như thế trong cuộc đời, mỗi khi nhớ đến, trong lòng sẽ nở rộ một đóa hoa rực rỡ. Mỗi cánh hoa, mỗi nhụy hoa, đều là do bản thân dày công vun đắp. Đóa hoa ấy chứa đựng tất cả những ký ức giữa hai người.
Mỗi khi nhớ đến chị, mỗi khi đến gần chị, đóa hoa trong lòng sẽ càng nở rộ rực rỡ hơn. Và đến một ngày, khi hoa đã nở thật tươi đẹp, cũng sẽ muốn để người ấy nhìn thấy.
Cơn buồn ngủ dần dâng lên, Yến Hà không kìm được muốn đến gần chị hơn một chút. Nhìn cái tủ đầu giường nằm giữa hai người, cô cảm thấy thật vướng víu, ước gì có thể dịch nó đi bằng ý nghĩ, nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua.