[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 74: Áo ngủ
Chương 74: Áo ngủ
Thẩm Cẩm Dung nghĩ, có lẽ đây chỉ là một nụ hôn mà thôi.
Nhưng phản ứng của Yến Hà lại rõ ràng và chính xác nói cho nàng biết, đây không chỉ là một nụ hôn—Yến Hà muốn nhiều hơn thế, muốn sở hữu tất cả. Nhưng Thẩm Cẩm Dung hiểu rõ, những gì nàng có thể cho em cũng không nhiều.
Nếu phải gán một ý nghĩa nào đó cho nụ hôn này, nàng nghĩ, có lẽ đây là sự thử nghiệm cẩn trọng trước khi thổ lộ của Yến Hà. Mà bản thân nàng không từ chối, chỉ là…
Thẩm Cẩm Dung vòng tay ôm lấy cổ em, nàng có thể cảm nhận được bàn tay Yến Hà kẹp giữa lưng mình và bức tường phía sau, ngăn cách nàng với hơi lạnh thấm ra từ bức tường băng giá. Trước mắt là sức nóng cuồng nhiệt, nụ hôn bao trùm như muốn trút xuống tất cả cảm xúc. Nhưng phía sau vẫn là lạnh lẽo, cho dù có cánh tay em cũng không thể ngăn cản hơi lạnh rỉ ra từ vách tường.
Bàn tay Thẩm Cẩm Dung vô thức lướt dọc lưng em. Nàng không nghĩ nhiều, cũng chẳng gán cho động tác này một ý nghĩa nào cả, chỉ là vào lúc này, nàng cảm thấy làm gì cũng được.
Đôi mắt Thẩm Cẩm Dung mờ mịt, nàng buộc bản thân không suy nghĩ chuyện khác, đem cảm xúc của mình hòa vào giây phút này, giống như cách Yến Hà đang làm. Nàng mở mắt, chủ động tăng thêm nụ hôn, ngược lại ép người vốn chiếm thế chủ động phải không ngừng lùi lại.
Yến Hà không kịp phản ứng—chị đột nhiên mạnh mẽ phát lực, bây giờ tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, người bị đè lên tường hôn lại trở thành chính mình.
Tất cả đều là hương vị của chị, tất cả đều là hơi thở của chị.
Yến Hà bỗng nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc tột cùng, hạnh phúc đến mức dù có chết ngay lúc này cô cũng cam tâm tình nguyện. Cô nhớ đến lúc trước đã nói muốn cùng chị đến Napoli ngắm núi lửa, nếu núi lửa thật sự phun trào, nếu các cô mãi mãi ở lại nơi đó, cũng tốt.
Trước mắt chợt lóe lên những tia sáng trắng, từng mảnh từng mảnh, khiến tầm nhìn của cô thoáng chốc mất đi tiêu cự. Đại não mông lung, nụ hôn nóng bỏng trước mặt khiến cô trống rỗng. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ—ôm chặt lấy người trước mắt, đừng để chị rời xa mình.
Dù chỉ là trong chớp mắt cũng không được.
Nhưng nàng sẽ không để bạn nhỏ của mình chịu khổ. Khi cảm nhận được chất lỏng ấm nóng lăn xuống từ khóe môi em, Thẩm Cẩm Dung khẽ rũ mắt, dừng lại nụ hôn này. Một tay nàng đỡ lấy eo em, ngăn em trượt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khóc?”
Lúc này Yến Hà mới nhận ra mình đã rơi nước mắt.
Cô tự hỏi, tại sao mình lại khóc? Giây phút này không phải nên là hạnh phúc nhất sao? Người mình thích đang ở bên cạnh, các cô đang ôm hôn nhau, vậy tại sao nước mắt lại rơi?
Có lẽ vì đã nhìn thấy quá nhiều người hạnh phúc, nên khi niềm hạnh phúc này thực sự rơi xuống người mình, cô không kìm được mà khóc vì quá vui sướng chăng?
“Em cũng không biết.” Nhưng Yến Hà vẫn quyết định thành thật, cô cũng không rõ vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy sâu trong lòng có thứ gì đó đang chậm rãi lớn lên.