[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 72: Cố ý
Chương 72: Cố ý
“… Cắn người?”
Nghe Yến Hà nói vậy, Thẩm Cẩm Dung vốn muốn bật cười. Nhưng cảm giác tê dại từ vành tai truyền đến khiến nàng gần như mất hết khả năng chống cự.
Trong đầu trống rỗng, trước mắt như có ánh sáng trắng lóe lên, nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Mình bị cắn rồi. Mình bị một con cún con chỉ biết dọa người ghé tai nói nhỏ.
… Đây là trả thù sao?
Thẩm Cẩm Dung mơ màng nhớ lại, lúc trên máy bay, nàng đã hỏi Yến Hà có bảo vệ mình không, rồi cắn nhẹ lên tai em một cái.
Nàng giận dỗi nghĩ thầm— Chẳng lẽ em lại nhỏ mọn đến mức không chịu nổi một cái cắn nhẹ sao?
Nhưng Yến Hà muốn đâu chỉ là cắn trả lại. Cô muốn nhiều hơn thế.
Nụ hôn này đến kỳ lạ, bắt đầu từ bên tai, cắn nhẹ một chút rồi lại cắn thêm lần nữa. Nhưng cuối cùng lại không nỡ dùng sức, chỉ khẽ khàng men theo đường nét khuôn mặt mà di chuyển đến bên môi.
Tại đó, cô do dự thật lâu. Tựa như đang đấu tranh xem có nên hôn luôn không, hay là… đổi sang chỗ khác?
Ánh mắt cô dừng lại trên cần cổ trắng nõn của chị, đáy mắt càng lúc càng sâu thẳm. Cô muốn để lại dấu vết của mình.
Yến Hà không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, nhưng lúc này, cô chỉ muốn đánh dấu lên chị từng ngóc ngách—
Như một cách để tuyên bố quyền sở hữu. Như một kẻ chiếm hữu tham lam, muốn nuốt trọn chị vào lòng.
“Muốn…”
Thẩm Cẩm Dung chỉ kịp thốt ra một chữ, câu nói tiếp theo liền bị Yến Hà hoàn toàn nuốt trọn.
Nàng trợn tròn mắt, nhìn thấy em nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi khẽ run rẩy. Trong nụ hôn mãnh liệt mà ôn nhu ấy, người bị cuốn vào không chỉ có nàng.
Hóa ra khi hôn, em cũng sẽ căng thẳng sao? Thẩm Cẩm Dung mơ màng nghĩ ngợi.
Cánh môi bất ngờ bị cắn nhẹ một chút, như thể đang trừng phạt nàng vì không tập trung.
Thẩm Cẩm Dung không tìm được chỗ để đặt tay, cuối cùng theo bản năng ôm lấy cổ em.
Đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng manh nơi gáy, hơi ấm của nàng hòa cùng thân nhiệt của cô, rồi hoàn toàn dung nhập vào nhau.
Yến Hà thở dốc, đuôi mắt phiếm hồng.
Đinh ——
Thang máy dừng lại.
Hai người vừa đến tầng của mình.
Thẩm Cẩm Dung bỗng hoàn hồn, đưa tay che miệng em, thấp giọng nhắc nhở: “Tới rồi.”
“Không được hôn nữa.”
Yến Hà chớp chớp mắt.
Cô không vội bước ra, không gian thang máy tràn ngập hương thơm của chị, khiến cô có chút luyến tiếc rời đi.