[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 71: Cắn người
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 71: Cắn người
Chương 71: Cắn người
Ông chú tài xế dường như đã quá quen với cảnh tượng này, cũng rất biết ý mà không tiếp tục trò chuyện cùng Yến Hà nữa. Ông thuận tay vặn lớn âm lượng radio.
Trên sóng phát thanh vang lên giọng hát nữ trầm thấp, đầy cảm xúc, có vẻ là ca khúc từ những năm 90 của thế kỷ trước. Tiết tấu chậm rãi như sóng nước lan tỏa trong không khí. Giữa hai người, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.
Không khí dường như ngừng chảy. Dưới luồng gió ấm áp phả ra từ lỗ thông gió, hai người ngồi sát bên nhau.
Yến Hà cảm thấy bầu không khí xung quanh đã ngưng tụ thành một dòng chảy vô hình, chậm rãi tràn vào lồng ngực cô. Dòng khí ấy mang theo những rung động ám muội, từ phổi truyền đến trái tim, theo nhịp đập dồn dập mà lan tỏa khắp toàn thân.
Ngọn lửa trong tim — muốn khiến cô phải nhìn về phía ấy.
Thẩm Cẩm Dung chỉ cảm thấy nhiệt độ từ bàn tay Yến Hà dần dần nóng lên. Đến khi hơi ấm ấy trở nên rõ rệt, nàng chợt quay đầu lại, đối diện với gương mặt ửng đỏ của Yến Hà.
“Là… trong xe quá nóng à? Có muốn mở cửa sổ không?”
Thẩm Cẩm Dung cảm nhận nhiệt độ trong xe, có vẻ vẫn bình thường, không đến mức quá nóng mà?
Yến Hà lập tức giơ tay lên chạm vào mũi, nhanh chóng đáp: “Không có.”
Thẩm Cẩm Dung thu hết động tác nhỏ này vào mắt, lặng lẽ lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho em: “Lau mồ hôi?”
Yến Hà theo phản xạ nhận lấy, nhưng ngay sau đó mới nhận ra ánh mắt chị đang ánh lên tia cười trêu chọc.
Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giả vờ lau trán, mặc dù chẳng hề có giọt mồ hôi nào—rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sắp đến nơi rồi.”
Đúng là sắp đến nơi rồi. Thẩm Cẩm Dung nghĩ thầm.
Con đường này nàng không quen thuộc, hành trình hơn một tiếng đồng hồ cũng không tính là quá dài. Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như vừa trôi qua trong chớp mắt, lại như đã kéo dài thật lâu—lâu đến mức bàn tay vốn luôn lạnh lẽo của nàng cũng được em ủ ấm.
Khung cảnh bên ngoài dần từ trống trải trở nên náo nhiệt hơn. Nhưng đó không phải sự phồn hoa thực sự, mà giống như tàn dư còn sót lại sau khi hào quang đã lụi tắt.
Đèn đường đã sáng lên tự lúc nào, ánh sáng vàng vọt phủ xuống mặt đường. Dọc theo đại lộ, thỉnh thoảng lại xuất hiện những con hẻm nhỏ tối tăm, khiến thành phố trở nên lộn xộn hơn, không còn vẻ sạch sẽ gọn gàng.
“Em ở đây bao lâu rồi?” Thẩm Cẩm Dung hỏi.
“Khoảng một năm.” Giọng Yến Hà nhẹ tênh, không biết đang nhớ đến điều gì. Như thể trước đó, cô từng vô số lần tưởng tượng về những khoảnh khắc cùng người yêu dạo bước khắp thành phố này.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Chiếc xe lướt ngang qua Đấu trường La Mã. Dưới ánh đèn đêm, vẫn có rất nhiều người đang đi lại trên đường.