[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 70: Bạn gái
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 70: Bạn gái
Chương 70: Bạn gái
3 giờ chiều theo giờ Rome, máy bay bắt đầu hạ cánh.
Yến Hà và Thẩm Cẩm Dung một lần nữa thắt dây an toàn. Nàng lại nắm lấy tay em, hỏi: “Có căng thẳng không?”
Căng thẳng? Căng thẳng cái gì? Có gì mà căng thẳng? Sao chị cứ động một chút là nắm tay vậy chứ!
Đầu óc Yến Hà trống rỗng. Khi máy bay hạ độ cao, cảm giác mất trọng lực khiến cô hơi khó chịu. Trong đầu cô vô thức lướt qua những lời này, như thể đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chị. Nhưng cô không muốn gồng mình, chỉ lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Cẩm Dung, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: “Căng thẳng.”
“Rất sợ.”
Lòng bàn tay em rịn mồ hôi. Thẩm Cẩm Dung nhận ra em đang lo lắng, bèn nhẹ giọng trấn an: “Có chị ở đây, đừng sợ.”
Yến Hà lại “hừ” một tiếng, giọng nói khẽ run: “Vậy… chị phải bảo vệ em à?”
Hai người lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện về Sicily [1] ban nãy. Thẩm Cẩm Dung bật cười. Dù trong khoang máy bay ồn ào và chao đảo, tiếng cười ấy vẫn truyền đến tai Yến Hà.
[1] Sicily (tiếng Ý: Sicilia) là hòn đảo lớn nhất Địa Trung Hải và là một khu tự trị của Ý. Nằm ở vị trí chiến lược giữa châu Âu và Bắc Phi, Sicily có một nền văn hóa đa dạng, chịu ảnh hưởng từ người Hy Lạp, La Mã, Ả Rập, Norman và Tây Ban Nha.
Không hiểu sao, thân thể cô bỗng trở nên mềm nhũn. Đang định nói gì đó, cô lại cảm nhận được chị khẽ gãi lòng bàn tay mình.
Cảm giác tê tê, ngưa ngứa, không chỉ ở lòng bàn tay, mà như thể len lỏi vào tận đáy lòng.
“Được rồi.” Thẩm Cẩm Dung muốn dùng hành động để làm em an tâm hơn. Trước mặt nàng, Yến Hà lúc nào cũng quật cường, kiên định, hiếm khi có những khoảnh khắc mềm yếu, buông lỏng như thế này.
Mềm mại —— đương nhiên là có, chỉ là luôn bị che giấu dưới lớp vỏ bướng bỉnh.
Thẩm Cẩm Dung biết Yến Hà cũng muốn bảo vệ nàng. Nàng nghĩ, có lẽ về sau sẽ chẳng có ai nguyện lòng đối tốt với nàng đến mức này.
Yến Hà luôn nói gặp được nàng là may mắn. Nhưng Thẩm Cẩm Dung nghĩ, người nên cảm thấy may mắn phải là nàng mới đúng.
Trong tiếng ồn ầm ĩ, Yến Hà không muốn nói gì thêm, Thẩm Cẩm Dung cũng im lặng.
Cô nhắm mắt lại. Khi mất đi thị giác trong chốc lát, mọi thứ xung quanh dường như dần hiện rõ trong tâm trí. Âm thanh trở nên rõ ràng đến mức đáng sợ, như thể cô đang mắc kẹt giữa vòng xoáy động cơ máy bay.
Những lần trước, mỗi khi máy bay hạ cánh, cô luôn nghĩ —— nếu chiếc máy bay này đột ngột biến mất khỏi thế gian, liệu có ai còn nhớ đến mình không?
Trống rỗng —— mãi mãi là trống rỗng.
Mỗi chuyến đi, với cô, chẳng có gì khác biệt. Nhắm mắt lại, ở đâu cũng giống nhau.
Nhưng lúc này, khi có Thẩm Cẩm Dung bên cạnh, cô lại cảm thấy như thể có một thứ gì đó thật sự đã thay đổi.
Giống như cô và thế giới này đột nhiên có một sợi dây ràng buộc. Sợi dây đó kéo cô xuống, khiến cô rơi vào lòng đất.