[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 68: Ánh trăng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 68: Ánh trăng
Chương 68: Ánh trăng
Trên máy bay, phát thanh thông báo bằng nhiều thứ tiếng về những lưu ý cần biết trước khi cất cánh. Thẩm Cẩm Dung lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt dừng ở đâu đó, thẫn thờ suy nghĩ. Trong khi đó, Yến Hà ngồi thẳng lưng, vươn cổ quan sát tiếp viên hàng không đang làm động tác hướng dẫn.
Bên cạnh Yến Hà là cửa sổ máy bay. Qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy những ánh đèn sáng rực trên đường băng của sân bay thủ đô khi màn đêm đã buông xuống. Ở phía xa, một chiếc máy bay chở khách lớn đang đỗ yên tại chỗ. Bên ngoài, thỉnh thoảng lại có vài nhân viên mặc áo phản quang đi qua. Cô hơi nheo mắt lại, cảnh vật về đêm nhìn không được rõ ràng lắm.
Thẩm Cẩm Dung cúi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì, trông chị có vẻ thất thần đến mức Yến Hà gọi hai tiếng cũng không nghe thấy.
“Sao vậy?” Thẩm Cẩm Dung chậm rãi hoàn hồn. Yến Hà chỉ vào phần eo của chị, nghiêm túc nói: “Thắt dây an toàn vào đi.”
Nhìn thái độ cẩn thận của Yến Hà trong mọi chuyện, Thẩm Cẩm Dung chỉ còn biết bất đắc dĩ cười, ngoan ngoãn làm theo, cài dây an toàn lại.
“Chuyến bay này kéo dài hơn mười tiếng đấy.” Yến Hà quen thuộc nắm lấy tay chị, tựa như động tác này đã được lặp đi lặp lại vô số lần. Nhưng thực ra, cô chỉ dám làm thế này vì các cô đang ở trên máy bay, sắp sửa đến một nơi khác, không ai quen biết các cô cả.
Tiếp viên hàng không bắt đầu phát tai nghe, Yến Hà lấy một cái, còn Thẩm Cẩm Dung thì không, chỉ lấy từ túi ra hai chiếc nút bịt tai. Chị ngáp một cái, vỗ nhẹ lên tay Yến Hà, giọng nhỏ nhẹ: “Chị muốn ngủ.” Giữa không gian thả lỏng tuyệt đối, giọng chị mềm mại đến mức có chút nũng nịu.
Máy bay bắt đầu lăn bánh chậm rãi, tốc độ dần dần tăng lên, bên tai cũng vang lên tiếng gió rít cùng âm thanh ù ù của động cơ.
Yến Hà quay sang nhìn chị, bàn tay mình bị bàn tay chị nắm chặt, hơi ấm trên đó khiến cô không thể phớt lờ.
“Được thôi.” Yến Hà nghe thấy chính mình nói như vậy. “Chị có muốn mượn vai không?”
Thẩm Cẩm Dung bật cười, tiếng cười trầm khàn của chị len lỏi vào tai Yến Hà, khiến cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đến lúc này mới cảm thấy thính giác của mình rõ ràng hơn đôi chút.
“Không cần đâu, bạn nhỏ.” Khi gọi hai chữ “bạn nhỏ”, giọng nàng đầy vẻ trách yêu. “Mượn vai em, lỡ mỏi thì sao?”
Chị lúc nào cũng biết nghĩ cho người khác. Nhưng ngay lúc này, Yến Hà lại không muốn chị như vậy. Cô hy vọng chị có thể toàn tâm toàn ý dựa vào cô, đến mức không thể rời xa cô. Cô muốn dành tất cả mọi thứ cho chị, mỏi vai một chút thì có là gì chứ?
“Em có mang nút bịt tai không?” Thẩm Cẩm Dung lại hỏi. “Nếu không có, chị còn dư một cặp.”
Yến Hà không từ chối. Cô nhận lấy, nhưng chưa vội đeo ngay mà nhìn chị đeo trước một bên.
Rồi sau đó, khi chị còn chưa đeo nốt bên kia, cô khẽ ghé sát lại, nói nhỏ bên tai chị: “Có tiếng ồn thì không ngủ được à?”