[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 67: Hôn hôn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 67: Hôn hôn
Chương 67: Hôn hôn
Bỏ trốn—một từ ngữ kỳ diệu mang sắc thái bi kịch lãng mạn.
Thẩm Cẩm Dung hơi gật đầu, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt đang cười của em. Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, nàng lại có cảm giác như bị cuốn sâu vào đó.
Nàng chợt nhớ đến những lời vừa rồi Yến Hà nói—bỏ trốn. Nếu không xét đến sự nghiêm trọng hay kết quả cuối cùng, thì chỉ riêng quá trình này cũng đủ để gọi là bỏ trốn rồi.
Chỉ có hai người, cùng nhau lên đường.
Nhưng so với việc gọi chuyến đi này là bỏ trốn, Thẩm Cẩm Dung càng muốn xem nó như một giấc mơ—một giấc mộng mà từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn ao ước nhưng chưa bao giờ thực hiện được.
Nàng từng mơ về việc cùng người mình yêu đi du lịch. Chỉ có hai người, cùng nhau đồng hành. Họ có thể lên núi, đứng trên đỉnh nhìn xuống thế gian; cũng có thể đi dọc bờ biển, lặng lẽ ngắm mặt trời mọc, nhìn thủy triều lên xuống.
Nhưng trước đây, tất cả những cảnh tượng đó đều chỉ là ảo tưởng.
Những khi vô thức mơ thấy giấc mộng ấy, nàng quay đầu lại, khuôn mặt người bên cạnh lúc nào cũng mơ hồ, nàng không thể nhìn rõ ngũ quan. Về sau, nàng dứt khoát không mơ nữa—dù sao cũng chẳng bao giờ thành hiện thực, chỉ khiến bản thân tự chuốc lấy khổ sở mà thôi.
Có những lúc bi quan, Thẩm Cẩm Dung tự hỏi liệu cả đời này nàng có thể gặp được người đó không. Nàng không biết. Và theo thời gian trôi qua, nàng cũng dần ngừng mong đợi.
Nhưng Yến Hà đã xuất hiện—ngay chính lúc này.
Như một tia sáng rọi xuống cuộc đời u tối của nàng.
Mắt em ấy, môi em ấy, nụ cười của em ấy—tất cả đều khiến Thẩm Cẩm Dung muốn giữ lấy. Một trái tim vốn lặng như mặt nước giếng nàng, thế mà lại dấy lên một tia chiếm hữu. Nàng không muốn ai khác nhìn thấy dáng vẻ này của Yến Hà. Nàng muốn em chỉ thuộc về riêng mình.
Nhưng lý trí nói với nàng rằng, không thể.
Nếu tình cảm của Yến Hà dành cho nàng chỉ là mê luyến nhất thời, vậy thì nàng bằng lòng làm người từng ở bên cạnh em năm đó—giống như cách mà Đàm Ninh từng xuất hiện trong cuộc đời nàng. Bằng lòng đi cùng em đoạn đường này, sau đó để em tìm một người thật sự yêu em suốt đời.
Nhưng Thẩm Cẩm Dung hiểu, nàng và Đàm Ninh không giống nhau.
Tình cảm của nàng dành cho Yến Hà, không giống với tình cảm năm đó của Đàm Ninh dành cho nàng.
Hiện tại, nàng cũng giống như Đàm Ninh ngày trước—đứng từ bờ bên kia dòng sông, lặng lẽ nhìn đứa trẻ kia chạy ngược chạy xuôi, nhìn em vì mình mà làm rất nhiều điều.
Chỉ là… nàng biết, Đàm Ninh chưa từng dừng lại vì nàng.
Nhưng nàng lại sẵn sàng bước về phía Yến Hà.
Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo em ấy.
Chữ “hẳn là”, khi đặt trong câu nói về tình yêu, luôn mang theo sự mơ hồ không chắc chắn. Đối với Thẩm Cẩm Dung mà nói, nó là minh chứng cho sự thiếu tự tin của nàng.