[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 66: Bỏ trốn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 66: Bỏ trốn
Chương 66: Bỏ trốn
Tim Yến Hà bỗng chốc trầm xuống.
Yến Hà thực sự chán ghét việc dì út, hay tất cả những người lớn khác, đều xem cô như một đứa trẻ ngây thơ. Kiểu quan tâm này thoạt nhìn có vẻ là yêu thương, nhưng thực chất lại là một sợi xích vô hình.
“Sẽ rất khó.”
Giọng dì đã bình tĩnh trở lại. Dì ấy thở dài một hơi, biết rằng tâm ý của cô đã quyết, biết rằng bản thân dù có nói gì cũng không thể thay đổi được gì nữa. Cô ấy hiểu rằng ở bên Thẩm Cẩm Dung sẽ khó khăn nhường nào, nên mới không nỡ để cháu gái mình bước vào con đường này.
Nhưng tình yêu vốn là một thứ khiến con người ta mù quáng, chẳng ai có thể nhìn thấy trước tương lai. Nó không báo trước khi nào sẽ đến, cũng không báo trước khi nào sẽ bất ngờ xâm chiếm trái tim. Đến khi nhận ra thì mọi thứ đã trở nên rối bời, muốn dập lửa cũng chẳng còn cách nào.
“Con thích cô ấy sao? Hay chỉ là nhất thời mê luyến? Hay là thương hại?”
Sắc mặt Yến Hà càng thêm u ám, cô không hiểu vì sao đối với Thẩm Cẩm Dung, dì út lại có thái độ này. Nếu nhất định phải chọn giữa dì út và Thẩm Cẩm Dung, cô nghĩ mình sẽ chọn chị ấy.
Làm sao có thể là nhất thời mê luyến hay thương hại được?
Cô thích Thẩm Cẩm Dung, cô yêu Thẩm Cẩm Dung. Tình yêu này đã bắt đầu từ lần đầu tiên gặp gỡ, từ khoảnh khắc chị ngồi xuống bên cạnh cô, và kéo dài đến tận bây giờ.
Đây là định mệnh.
Dù cho đó chỉ là một lần gặp thoáng qua, dù sau đó không bao giờ có thể gặp lại, thì cũng vẫn là định mệnh.
Trong cuộc đời này, nhất định sẽ có một người như thế xuất hiện. Dù người ấy chỉ lướt qua trước mặt, cô cũng sẽ cảm thấy tim mình rung động. Giống như có một tia sáng dừng lại trên người chị, giống như ánh đèn duy nhất chiếu xuống trước sân khấu khi màn còn chưa mở.
Dù xung quanh có bao nhiêu ồn ào đi chăng nữa, con cũng sẽ cảm thấy, thế giới này chỉ còn lại chị.
“Chúng ta không cần nói tiếp nữa.” Nói xong câu đó, cô tức giận đến mức tay cũng run lên, rồi cúp máy.
Cô cầm ly cà phê đá trước mặt, uống một hơi như muốn dập lửa trong lòng. Cái lạnh và vị chua xót lan từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày, khiến con tỉnh táo hơn.
Nhớ lại những gì dì út vừa nói, cô chỉ hối hận vì lúc dì vừa mở lời, cô đã không lập tức cắt ngang.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Dù trước đây tâm lý của chị ấy không ổn định thì sao?
Chị ấy và Đàm Ninh…
Không thể hiểu được.
Yến Hà nghĩ, nếu cô muốn hiểu rõ Thẩm Cẩm Dung, thì cũng nên nghe chính chị nói, chứ không phải từ miệng người khác mà biết được vài lời có lẽ chỉ là tin đồn. Cô đẩy ly cà phê đá trước mặt ra, khuỷu tay đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ, ánh mắt dừng lại trên chiếc ống hút giấy: “Dì út, con không biết dì đang nói gì.”