[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 64: Chuẩn bị
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 64: Chuẩn bị
Chương 64: Chuẩn bị
Khi chị nói “Chúng ta cùng nhau trốn đi”, đôi mắt ấy ánh lên thứ ánh sáng mà trước nay Yến Hà chưa từng thấy. Nụ cười kia chẳng khác nào lúc trên mặt chị còn vương vệt bơ, trong mắt chị chất chứa mong đợi, hồn nhiên và còn gì nữa? Yến Hà không nghĩ ra được, cô chỉ muốn cứ thế mà nhìn Thẩm Cẩm Dung.
Yến Hà nghĩ, có phải chị cũng muốn rời khỏi nơi này không?
Bản thân cô muốn rời đi vì không muốn tiếp tục ở lại đây. Mỗi một nơi quen thuộc đều gợi lên ký ức tuổi thơ, cô lớn lên trong thành phố này, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều từng trải qua cùng cha mẹ.
Nhưng bây giờ, họ không còn ở bên nhau nữa. Yến Hà nghĩ, cô cần một chút thời gian để chấp nhận chuyện này. Không phải không thể chấp nhận, chỉ là quá đột ngột, mà chính cô cũng không biết nên đối diện với cha mẹ như thế nào.
Còn chị thì sao? Vì sao chị muốn rời đi? Là vì muốn ở bên cô, hay vì điều gì khác?
Yến Hà nghĩ, những điều đó không quan trọng. Ngay khoảnh khắc chị nói ra câu ấy, tim cô bỗng run lên, như thể trong mắt chị không phải là cô, mà là trái tim chân thành, mãnh liệt của chính chị. Trái tim ấy lấp lánh xuất hiện trước mắt cô, khản giọng mà gọi tên điều gì đó.
Yến Hà muốn nói “được”, nhưng khi khẽ mở miệng, từ ngữ đơn giản ấy lại mắc kẹt nơi cổ họng, tựa như nghẹn lại, mà cũng như đã nói hết mọi điều chỉ bằng ánh mắt.
Bên trong xe, ánh đèn vẫn như cũ, không quá rực rỡ, nhưng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Yến Hà lặng lẽ nhìn Thẩm Cẩm Dung, muốn khắc ghi khuôn mặt nàng vào trong tâm trí.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Phải mất một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra được chữ “Được”, nhưng giọng nói khàn hẳn đi, cũng mong rằng chị không nghe thấy.
Yến Hà nhìn thấy chị cười, dưới ánh đèn vàng ấm áp trong đêm tối, nụ cười ấy như được phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng. Giống như khoảnh khắc mặt trời mọc hay lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng kim chiếu lên gương mặt chị, khiến người ta có cảm giác như đang đứng bên bờ biển, chỉ muốn cứ thế mà ngắm nhìn.
Cô cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Thẩm Cẩm Dung khởi động xe, hai tay đặt lên vô lăng. Yến Hà chợt thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của chị, thứ mà cô vẫn luôn cố tình phớt lờ.
Tại sao lại có một chiếc nhẫn ở đó? Trước nay Yến Hà chưa từng hỏi.
Với Thẩm Cẩm Dung, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lúc này, những thắc mắc ấy luôn tồn tại mà chẳng ảnh hưởng đến điều gì cả. Dù có bao nhiêu câu hỏi đi nữa, cũng không quan trọng bằng việc chị đang ở ngay bên cạnh cô lúc này.
Yến Hà nhìn chị lúc chờ đèn đỏ, thấy ngón trỏ tay phải khẽ gõ nhịp trên vô lăng, những ngón tay thon dài làm tim nàng đập nhanh hơn.
Ánh đèn đỏ chiếu lên, phủ lên gương mặt chị một tầng sắc đỏ nhàn nhạt.
“Visa của em vẫn chưa hết hạn chứ?” Yến Hà nghe thấy giọng Thẩm Cẩm Dung vang lên. Giọng chị như truyền qua một chất môi giới nào đó, vừa mơ hồ, vừa rõ ràng.