[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 63: Chạy trốn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 63: Chạy trốn
Chương 63: Chạy trốn
Hai người đứng đó, mặt đối mặt.
Nhưng người phản ứng trước lại không phải Thẩm Cẩm Dung, mà là Yến Hà. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là vì sao Thẩm Cẩm Dung lại xuất hiện ở đây, mà là lời bà Thẩm từng kể vào dịp Tết——Cha ngoại tình, mẹ mất sớm, cô cháu gái của bà lớn lên trong bóng tối của những điều ấy.
Chỉ vài câu nói đơn giản, nhưng lại gói gọn hơn hai mươi năm cuộc đời của một con người. Thời gian vô tình, cuộc đời cũng chẳng ưu ái ai.
Yến Hà nhớ đến vết sẹo trên cổ tay trái của chị, nhớ đến sự mong manh vô tình bộc lộ, nhớ đến ánh mắt khi chị thổi tắt ngọn nến, trong trẻo mà lặng lẽ.
Trái tim cô như bị một cú đánh mạnh, đau đến nỗi như có một mảng lớn bị khoét đi. Cơn gió lạnh lùa vào khoảng trống ấy, khiến lòng cô cũng theo đó mà lạnh giá.
Người cô yêu, người mà cô thương đến vậy, tại sao lại phải trải qua những điều ấy?
Thẩm Cẩm Dung rõ ràng tốt đến thế, nụ cười của chị rõ ràng ấm áp như ánh mặt trời, vậy mà tại sao, tại sao bao nhiêu năm qua, vẫn có một lớp sương mù dày đặc bao quanh chị, chẳng thể nào xua đi?
Trước đây, cô vẫn nghĩ Thẩm Cẩm Dung là người được ông trời ưu ái. Nhưng nếu thực sự là như vậy, thì tại sao chị lại phải chịu đựng những đau khổ này?
Trước đây, khi nghe bà Thẩm kể về cháu gái của bà, cô chỉ đơn thuần cảm thấy tiếc nuối, thậm chí có thể coi là thương hại. Đó là một nỗi cảm thương dành cho một người xa lạ.
Nhưng bây giờ…
Bây giờ cô biết, người đó chính là Thẩm Cẩm Dung.
Cô không kìm được sự phẫn nộ. Cô không nghĩ được gì khác, chỉ muốn chất vấn cha của chị, chất vấn ông ta vì sao lại làm vậy.
Tâm trí cô như bị cơn giận thiêu đốt, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ. Ý nghĩ ấy quá điên rồ, quá hoang đường, cô biết mình không thể, cũng không có khả năng làm được. Nhưng…
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, đôi mắt dần phủ một tầng tơ máu. Trước mắt cô chợt tối sầm lại, sống mũi cũng không khỏi cay xè.
Cô muốn khóc. Muốn ôm chặt lấy chị.
Không hỏi gì cả, cũng không muốn biết gì cả, cô chỉ muốn Thẩm Cẩm Dung có thể bình yên sống tiếp. Cô ước gì mình có thể quay ngược thời gian, trở về bên cạnh cô bé Thẩm Cẩm Dung ngày ấy, ôm chị vào lòng, nói với chị rằng đừng sợ.
Nhưng cô không thể.
Ngày đó… Thẩm Cẩm Dung đã phải sợ hãi đến mức nào?
Tại sao lại như vậy…?
Tại sao chứ? Tại sao lại có thể như vậy?!
Trong lòng cô, một đứa trẻ nhỏ bé đang ôm đầu khóc nức nở, không tiếng động mà run rẩy. Cô ngước mắt nhìn nàng, nhưng cổ họng nghẹn ứ, một câu cũng không thốt nên lời. Có thứ gì đó chặn ở đó, khiến cô không thể thở nổi.