[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 62: Gặp mặt
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 62: Gặp mặt
Chương 62: Gặp mặt
Hơn mười phút sau, Yến Hà ngồi trong nhà bà Thẩm, tay ôm một cốc trà nóng bốc khói, ngây người ra.
Bà Thẩm từ bếp đi ra, tay xách theo một phích nước nóng lớn. Nhìn thấy cốc trà của Yến Hà vẫn còn đầy, bà đặt phích nước lên bàn, thắc mắc hỏi: “Nhóc con, sao không uống vậy?” Rồi bà cười, “Ta đâu phải người xấu.”
Yến Hà vội vàng đặt cốc trà xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn bà Thẩm, nghiêm túc nói với vẻ sốt sắng: “Con…con đương nhiên biết bà không phải người xấu! Chỉ là…”
Cô cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào chiếc cốc pha lê mình vừa đặt xuống. Đột nhiên, cô có cảm giác chiếc cốc này trông quen quen, hình như đã thấy ở nhà chị trước đây. Nhưng nghĩ lại, cốc pha lê chắc cái nào cũng giống nhau thôi nhỉ? Cô không suy nghĩ thêm nữa.
“Chuyện của cha mẹ cháu, ta thật xin lỗi.”
Bà Thẩm cầm phích nước nóng lên, rót cho mình một cốc, rồi thả ít lá trà vào. Nhưng cốc nước nóng quá, bà đành tạm đặt nó xuống bàn. Giọng bà trách móc: “Cháu bé này! Dù tâm trạng không tốt cũng phải mặc ấm chứ! Sao có thể mặc phong phanh như vậy mà chạy ra ngoài trong cái lạnh thế này? Ta mặc cả áo bông, còn cháu thì chỉ khoác một cái áo khoác mà đi!”
Bà vừa lắc đầu vừa than thở, cảm thán bọn trẻ bây giờ cứ ỷ vào sức khỏe tốt mà làm càn.
Yến Hà gãi đầu: “Nhưng bà cũng không thể cứ thế mang một người xa lạ về nhà chứ! Nhỡ đâu cháu là người xấu thì sao?”
Cô thầm nghĩ, người già bây giờ cảnh giác kém quá, may mà mình không phải kẻ xấu, chứ gặp ai có ý đồ xấu thì chẳng phải sẽ làm tổn thương tấm lòng lương thiện của bà sao?
“Làm gì mà xa lạ.” Bà Thẩm cười gian, “Trước đây cháu còn giúp ta mua cá mà? Chúng ta cũng coi như gặp nhau vài lần rồi.”
Yến Hà bất đắc dĩ cười: “Bà ơi, gặp vài lần cũng không có nghĩa là người tốt đâu.”
“Ta nhìn người rất chuẩn, cháu trông không giống người xấu.” Bà Thẩm lắc đầu, đầy tự tin với mắt nhìn người của mình. “Hơn nữa, sao chúng ta lại là người xa lạ được? Còn từng chia sẻ bí mật với nhau nữa kìa.”
Yến Hà biết bà đang nhắc đến lần gặp trước ở bên hồ công viên. Cô nhớ đến cháu gái của bà, nhớ đến chuyện đau lòng của chị ấy, chỉ có thể im lặng thở dài trong lòng.
“Cảm ơn bà.” Yến Hà hơi hé miệng, nhưng chợt nhận ra, giờ phút này nói gì cũng là thừa thãi.
Bà Thẩm không để ý, chỉ phất tay: “Ôi dào, chuyện nhỏ thôi. Cháu ở lại ăn tối với ta rồi hãy về, coi như bầu bạn với bà lão này một chút.”
“Vậy cháu giúp bà nấu cơm nhé.” Yến Hà cười, cũng không đề cập đến chuyện đưa tiền. Dù sao, bà chỉ mời cô một bữa cơm, nếu cô đề nghị trả tiền thì lại quá khách sáo rồi.
“Được! Tiện thể tâm sự với ta.”
Bà Thẩm vui vẻ nói tiếp: “Dù sao cháu gái ta cũng bận rộn suốt! Ngay cả Tết còn không có thời gian về ăn cơm với ta nữa!”