[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 61: Lại gặp nhau
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 61: Lại gặp nhau
Chương 61: Lại gặp nhau
Tháng Mười Hai, phương Bắc vẫn thổi những cơn gió nam lạnh buốt thấu xương. Gió rít gào giận dữ, từ lúc cô bước ra khỏi nhà chưa một giây nào ngừng lại. Thực ra, hôm nay trời lạnh đến mức phải mặc áo lông vũ, nhưng khi rời đi, cô chỉ nghĩ làm sao thoát khỏi ngôi nhà ấy, nên cũng chẳng buồn bận tâm.
Vừa rồi, cô gọi cho Lý Tu Khê, không nhắc đến chuyện mình vừa biết cha mẹ ly hôn và ra ngoài để giải khuây, mà chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, dặn nếu mẹ có gọi hỏi thì đừng để lộ. Lý Tu Khê không hỏi gì thêm và lúc này, Yến Hà thực sự cảm kích vì điều đó.
Giờ đây, cô chỉ muốn đi lang thang một mình.
Chiếc áo khoác nhung đen trông có vẻ dày dặn, nhưng mặc trên người lại chẳng thể ngăn nổi những cơn gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng. Cô kéo chặt vạt áo, cẩn thận cài nút lại rồi cúi đầu đi về phía trước.
Cô không có mục tiêu cụ thể, chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ, không có ai, để yên tĩnh một chút. Nhà cô ở nội thành, mà hôm nay lại là cuối tuần, khắp nơi đều đông đúc, tìm không ra một góc nào có thể tránh gió. Thế là cô đơn giản men theo đường lớn, hướng về phía công viên mà đi.
Yến Hà sờ vào túi áo, cô chỉ mang theo điện thoại và chìa khóa. Chiếc điện thoại nằm trong túi phải, còn chùm chìa khóa ở bên trái, cấn vào tay khi chạm đến. Cô mân mê những góc cạnh của chìa khóa qua lớp vải túi, đến khi chạm vào đầu nhọn mới thấy an tâm.
Gió lạnh gào thét bên tai, gần như tạo thành một bức tường vô hình, tàn nhẫn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Trong tiếng gió ù ù, mọi âm thanh truyền đến tai cô đều như bị ngăn cách bởi một bức tường, nặng nề mà sắc bén một cách kỳ lạ. Đến khi tín hiệu ấy truyền đến đại não, cảm giác lại càng trở nên mơ hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh. Có lẽ vì mùa đông đã đến, nên người trên phố cũng không đông đúc như trước. Có người lẻ loi một mình, co ro trong chiếc áo khoác dày, vội vã bước đi. Có người đi cùng gia đình, cùng người yêu hoặc con cái, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Ngoài hai loại người đó, chẳng còn ai khác. Chỉ đến lúc này, Yến Hà mới nhận ra, cô đứng ở đây, cũng chỉ là một kẻ cô đơn.
Cô nhớ về mười năm trước, khi con phố này chưa phồn hoa như bây giờ. Khi ấy, thành phố chưa được chỉnh trang lại, đôi khi hai bên đường vẫn còn những gánh hàng rong đẩy xe ra bán. Tầm mắt cô dừng lại ở góc rẽ gần ngân hàng — nơi chị thường xuyên dừng xe. Mười năm trước, ở đó có một hàng bán mực nướng mà cô rất thích.
Trường học nằm gần nhà, đôi khi bà Hà hoặc ông Yến sẽ đi đón cô tan học. Những lúc được ba mẹ đón, cô luôn tìm cơ hội vòi vĩnh, níu lấy họ đòi ăn mực nướng. Ba thường thoải mái mua cho cô, còn mẹ cô thì vừa chê không sạch sẽ vừa móc tiền ra trả.
Nhưng giờ đây, góc phố ấy không còn quầy mực nướng, cũng chẳng có chiếc xe của chị. Chỉ có một khoảng trống, cùng những hàng cây bên lối đi bộ đang dựa vào nhau mà sống.
Không hiểu vì sao, cô lại bắt đầu nhớ về quá khứ. Cô luôn nghĩ mình là người chỉ nhìn về phía trước, rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cô đã sớm chẳng còn nhớ rõ. Đôi khi ký ức xưa cũ lướt qua, cũng giống như một bộ phim đen trắng chạy qua đầu, không có màu sắc.