[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 6: Về nhà
Chương 6: Về nhà
“Trên đầu cậu có dấu vết gì thế kia?” Lý Tu Khê là người Thiên Tân, mỗi khi kinh ngạc thường không tự chủ mà thốt lên vài câu tiếng địa phương.
Cô ấy chỉ vào dấu môi đỏ chót trên trán Yến Hà, biểu cảm trên mặt vừa thích thú vừa có chút phức tạp: “Con gái lớn rồi, cuối cùng cũng bị cải trắng nhấm nháp [1].”
[1] Ý chỉ bị “hái” mất, giống câu “bông cải trắng bị lợn ủi” trong tiếng Trung, nghĩa là người đẹp bị ai đó chiếm lấy.
Yến Hà giơ tay sờ thử, đầu ngón tay dính một chút màu đỏ nhàn nhạt. Nhìn sơ qua thì trông giống như da bị ửng đỏ, nhưng khi cô nghiêng đầu về phía tấm kính pha lê bên cạnh để soi, cuối cùng mới không nỡ lấy khăn ướt trong túi ra lau đi dấu môi ấy.
“Đừng có nói bậy! Hai bọn tớ thực sự không có làm gì cả!”
Ở bên cạnh Lý Tu Khê lâu ngày, Yến Hà cũng học được mấy câu tiếng địa phương Thiên Tân. Cô do dự một chút, rồi lại nhét tờ khăn ướt đã mở trở về trong túi, cẩn thận đóng lại.
Trong túi của Yến Hà còn có thẻ phòng của cô, màu xanh ngọc. Khi trả phòng, anh chàng bartender đã đưa cho cô một ly Mojito đêm qua, lúc đó còn cười tủm tỉm nói với cô: “Đây là vật kỷ niệm.”
Vật kỷ niệm sao?
Có phải bất cứ thứ gì dính hơi thở của chị ấy đều có thể coi là vật kỷ niệm không?
Nếu vậy, thì khăn ướt trong túi cô, dấu hôn trên cổ, hay thậm chí bất cứ nơi nào trên người từng bị chị ấy chạm vào… có phải cũng đều là vật kỷ niệm không?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, như một quả cầu lửa bùng lên trong lòng Yến Hà—nóng bỏng, rực cháy, hệt như độ ấm trong nụ hôn đêm qua.
Tựa như chỉ trong nháy mắt—chỉ một cái chớp mắt, một hơi thở—sự bình lặng kéo dài bấy lâu trong cô bị đánh vỡ. Giống như vườn địa đàng của cô đột nhiên bị con rắn xảo quyệt dụ dỗ, cắn xuống trái cấm, rồi biến thành biển lửa tràn lan khắp nơi, thiêu rụi mọi thứ, để lại một mảnh đất mới, tràn đầy sức sống, nhưng hoàn toàn khác trước.
Lý Tu Khê bĩu môi: “Đi thôi, tìm gì ăn đã?”
Hai người tùy tiện mở Google Maps tìm một quán mì rồi đi đến. Quán mì nằm ở một góc của khu trung tâm sầm uất.
Trên đường đi, Yến Hà chợt nhớ đến chuyện hôm qua Lý Tu Khê nhắc về việc gửi email cho giáo sư, liền hỏi:
“Cậu đã gửi email cho giáo sư chưa? Người ta có trả lời không?”
Nhưng vừa nhắc đến chuyện hôm qua, cô lại không nhịn được mà nghĩ đến nàng—nghĩ đến mùi hương thoang thoảng của quả mơ trên người nàng.
Cô bắt đầu hối hận. Sáng nay, trước khi chia tay, lẽ ra cô nên hôn chị ấy thêm một chút, ít nhất… cũng nên hỏi chị ấy dùng loại nước hoa nào.
Sáng nay, khi bước ra khỏi cửa phòng, Yến Hà bỗng có một cảm giác kỳ lạ—tựa như chỉ cần cánh cửa này khép lại, cô và chị ấy sẽ không còn bất kỳ sự liên kết nào nữa. Như thể từ giờ phút này, cô đã bước lên con đường nhân sinh đơn độc, không còn cơ hội quay đầu.