[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 55: Bệnh viện
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 55: Bệnh viện
Chương 55: Bệnh viện
Thẩm Cẩm Dung suy nghĩ hồi lâu, cố gắng đoán xem người phụ nữ bên kia điện thoại nói “nó ngủ rồi” là có ý gì. Là Yến Hà ngủ bên cạnh người này? Hay còn có ý khác?
Trong lúc Thẩm Cẩm Dung im lặng suy nghĩ, Hà Dữu cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng thầm đoán xem “chị” này là ai. Giọng nói rất xa lạ, chắc chắn bà chưa từng nghe qua. Đây là người Yến Hà quen biết sao? Chắc tuổi tác lớn hơn con bé một chút nên mới được gọi là “chị”?
Bình thường, nếu gặp người lạ gọi đến tìm con gái, Hà Dữu chắc chắn sẽ trò chuyện đôi ba câu. Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp. Bà mở miệng: “Nếu có chuyện quan trọng, tôi có thể nhắn lại giúp cô.”
“A!” Thẩm Cẩm Dung sững người. Thật ra nàng cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là lúc nãy gọi mãi không ai nghe nên hơi sốt ruột. Sau khi bình tĩnh lại, nàng đáp: “Không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem em ấy đã về nhà chưa.”
Hà Dữu nghĩ thầm, chẳng phải sáng nay Yến Hà nói đi gặp bạn sao? Bà dịu giọng đáp: “Nó về rồi, cảm ơn cô.”
Thẩm Cẩm Dung cũng lịch sự nói lời cảm ơn, rồi cả hai khách sáo cúp máy.
Nếu lúc này Yến Hà còn tỉnh táo, có lẽ cô sẽ chứng kiến màn “đối đầu” giữa Hà Dữu và giáo sư Thẩm. Nhưng đáng tiếc, nhân vật trung tâm lại đang sốt cao, nằm mê man trên giường. Khi mơ hồ bị đánh thức, cô chỉ kịp thấy Hà Dữu vừa nghe điện thoại xong đã nhanh chóng dập máy.
Mơ màng mở mắt, cô hỏi: “Mẹ, ai vậy ạ?”
Hà Dữu dịu giọng dỗ dành: “Bạn của con, hỏi con đã về nhà chưa.”
Yến Hà “ồ” một tiếng, không suy nghĩ nhiều, cuộn người trong chăn, lại tiếp tục ngủ. Trong cơn mơ màng, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng mẹ thấp giọng than thở: “Sao mà sốt cao thế này…” Nhưng sau đó, cô chẳng còn nhớ gì nữa.
Nửa tiếng sau, Yến Quang Minh vội vàng về đến nhà. Ông vào phòng Yến Hà nhìn thoáng qua, rồi quay sang hỏi Hà Dữu, lúc này đang lục tìm thuốc: “Sao lại thế này?”
Hà Dữu không ngẩng đầu lên, chỉ đáp gọn: “Rớt xuống nước.”
Yến Quang Minh tưởng bà đang qua loa với mình, cau mày: “Tôi không đùa đâu.”
Lúc này, Hà Dữu mới tìm được thuốc hạ sốt, đứng dậy nhìn ông một cái, giọng đầy bực bội: “Thì đúng là rớt xuống nước! Cả người ướt sũng về nhà. Giọng điệu của ông thế là sao?”
Yến Quang Minh nhận ra mình hơi nóng nảy, sắc mặt dịu xuống: “Tôi không có ý đó…”
Hà Dữu cười lạnh: “Yến Quang Minh, chúng ta đã ly hôn rồi, thủ tục cũng xong xuôi cả. Hôm nay tôi gọi ông về là vì con bé bị ốm. Ông nghĩ tôi thích gọi cho ông lắm chắc?”
Yến Quang Minh nghẹn lời, chỉ có thể im lặng đi theo bà. Nhìn Hà Dữu bận rộn hết quay chỗ này lại xoay chỗ kia, cuối cùng ông không nhịn được hỏi: “Tôi có thể làm gì không?”
“Đun ít nước ấm cho con uống thuốc.” Hà Dữu liếc ông một cái, ý bảo ông vào bếp.
Lúc Yến Quang Minh bưng ly nước ra, Hà Dữu đang ngồi thẫn thờ trên sofa. Nhìn thấy ông, bà vẫy tay: “Lại đây một chút.”