[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 54: Ngủ
Chương 54: Ngủ
Mùa hè năm nhất, Yến Hà cùng Lý Tu Khê đi Hải Nam, hai người cùng nhau thi chứng chỉ lặn. Trên đường về, dưới sự khuyến khích của huấn luyện viên, thực ra là do Lý Tu Khê xúi giục, cả hai tiếp tục thi lấy chứng chỉ cứu hộ sinh mạng dưới nước.
Lúc chạy như bay đến bờ hồ, Yến Hà thấy đứa trẻ kia đã từ vị trí cách bờ khoảng bảy tám mét giãy giụa trôi dần ra trung tâm. Đây là một hồ nhân tạo khá lớn, từ giữa hồ đến bờ phải gần hai mươi mét.
Khi nhảy xuống nước, Yến Hà lập tức cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của làn nước tháng Chín, cái lạnh như nuốt chửng cô từ bốn phía, khiến tứ chi cứng đờ trong chớp mắt. Nhưng ngay sau đó, cô cắn răng, dồn sức bơi về phía đứa trẻ.
Mặt nước gần bờ rải đầy lá khô rơi xuống, từng mảng trôi lềnh bềnh, mùi hôi khó chịu phảng phất trong không khí. Yến Hà biết lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu chạy vào rừng cây gọi người, e là không kịp mất rồi.
Cô vừa nhớ lại các bước cứu hộ trong đầu, vừa lẩm nhẩm từng bước một để tự trấn tĩnh, đồng thời dồn hết sức bơi nhanh về phía đứa trẻ. Nhìn thấy sức giãy giụa của nhóc con ngày càng yếu dần, Yến Hà lập tức tăng tốc.
Trong khoảng cách hai mươi mét này, nếu đứa trẻ không giãy giụa quá mạnh, có lẽ cô có thể thuận lợi kéo nó vào bờ. Nhưng sau đó thì sao? Nếu cần hô hấp nhân tạo, trình tự là gì? Trước tiên phải đặt đứa bé nằm thẳng, giữ cho đường thở thông thoáng…
Dưới tác động của adrenalin [1], Yến Hà rốt cuộc cũng bơi đến gần đứa trẻ. Cô lặn xuống, vòng tay qua nách nó, nâng đầu nó khỏi mặt nước. Ngay khoảnh khắc ấy, nhóc con lại quẫy mạnh, bọt nước bắn thẳng lên mặt Yến Hà. Sau khi giữ vững tư thế, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ổn định nhịp thở vừa mở miệng trấn an: “Đừng sợ!”
[1] Adrenalin (còn gọi là epinephrine) là một hormone và chất dẫn truyền thần kinh do tuyến thượng thận tiết ra. Nó có vai trò quan trọng trong phản ứng “chiến đấu hoặc bỏ chạy” (fight or flight) của cơ thể khi gặp căng thẳng hoặc nguy hiểm.l
“Đừng giãy nữa, ngoan, sắp ổn rồi.”
Nhưng đứa bé vẫn theo bản năng vùng vẫy, một tay vung loạn trúng ngay gò má Yến Hà. Người khi gặp nguy hiểm tiềm tàng sẽ kích phát sức mạnh vô hạn, cú đánh mạnh đến mức làm Yến Hà hơi choáng váng.
Nhóc con tuy chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nhưng dường như đã nhận thức được có người đến cứu mình, bàn tay vẫn vung loạn nhưng lực đạo đã yếu đi rất nhiều. Yến Hà may mắn vì mình chọn tiếp cận từ phía sau, nếu không e rằng vết thương trên mặt cô không chỉ có thế này.
“Được rồi, đừng sợ, an toàn rồi, chúng ta vào bờ thôi.” Xác nhận bản thân đã kiểm soát được đứa trẻ, Yến Hà hít sâu một hơi, ôm chặt nó vào lòng, sau đó bắt đầu bơi ngửa kéo nó về phía bờ.
Đúng lúc này, đám đông tụ tập trong rừng cây dần tản ra, có người phát hiện động tĩnh trong hồ liền lớn tiếng kêu gọi giúp đỡ. Một nhóm người chạy đến mép nước, trong đó có một người đàn ông nhanh chóng nhảy xuống, đồng thời một ông bác rèn luyện thể lực tiện tay ném một sợi roi da bò dài khoảng hai mét về phía Yến Hà.