[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 53: Đột phát
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 53: Đột phát
Chương 53: Đột phát
“Không phải nói là không nhìn trộm sao?” Những lời này từ miệng chị thốt ra nhẹ tênh, giọng điệu không lớn, cũng chẳng giống trách cứ. Nhưng cô lại cảm thấy trong ánh mắt chị mang theo sự dò xét.
Cô bỗng dưng chột dạ, trong lòng cũng không thể tìm được lời giải thích hợp lý cho hành vi ban nãy của mình, vì thế ấp úng mãi không nói nên lời. Theo bản năng, cô tránh đi ánh mắt của chị, như thể sợ chị nhìn ra cảm xúc trong đáy mắt mình.
Trong lúc hoảng loạn tìm cách né tránh, cô nhìn thấy cục sạc đặt trên bàn. Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô vội vàng nói: “Em tới lấy cục sạc!”
Chị ngồi dậy, lúc này cô mới phát hiện chị vậy mà chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng. Cô vừa liếc qua đã lập tức quay đầu đi, không dám nhìn thêm.
Vừa nãy khi chị mở cửa cho cô, chị có khoác một chiếc áo ngoài, sau đó ngồi trên sofa cũng luôn đắp chăn, thành ra cô không hề chú ý bên trong chị mặc đơn giản như vậy.
Cô lúng túng nghĩ, trách nào chị sắp sốt, trời vào thu rồi mà vẫn mặc phong phanh thế này.
“Cục sạc?” Nàng nhìn theo ánh mắt em về phía bàn. Sợi dây sạc màu trắng vẫn nằm gọn gàng ở đó, dường như chưa hề bị di chuyển.
“Vậy sao em lại ngồi đây?” Trong mắt nàng thấp thoáng ý cười trêu chọc. Nàng thừa nhận mình cố tình hỏi như vậy, cũng thật sự muốn nhìn em luống cuống thế nào.
Cô đang ngồi trên ghế, xét về độ cao, ghế rõ ràng cao hơn giường chị một chút. Thế nhưng cô lại có cảm giác ánh mắt chị đang nhìn xuống mình từ trên cao.
Cổ chị thon dài, làn da trắng mịn như bạch ngọc, tựa hồ còn ánh lên một tầng sáng nhàn nhạt.
Cô vô thức liếm răng nanh của mình, nhịn không được mà thầm nghĩ…
Nếu cắn một cái… thì sao nhỉ?
Chị có giận không?
Ánh mắt không mấy lễ phép hạ thấp dần, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo của chị. Không biết có phải do cô tưởng tượng không, nhưng cô luôn cảm thấy xương quai xanh của chị so với lần trước cô thấy dường như càng thêm rõ nét, có lẽ là chị lại gầy đi rồi.
Giờ đã giữa trưa, nhiệt độ không khí tự nhiên cao hơn nhiều so với lúc sáng sớm, khi cô còn bị gió lạnh bủa vây. Cô cảm thấy hơi nóng như ập tới từ bốn phương tám hướng, len lỏi vào từng kẽ hở, theo làn da bốc lên mặt, rồi lan đến tận đại não.
Xương quai xanh của chị khẽ phập phồng theo nhịp thở. Cô nuốt một ngụm nước bọt, làm ra vẻ không có gì, vội vàng dời mắt đi nơi khác.
Phải rồi… chỉ là lấy cục sạc thôi, sao lại ngồi xuống nhỉ?
Cô cúi đầu, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, tư thế ngồi ngay thẳng vô cùng, giống hệt dáng vẻ lúc còn nhỏ mỗi khi phạm lỗi.
Nàng bật cười khúc khích: “Chị đâu có giận, em không cần nhìn chị như thể vừa làm sai chuyện gì vậy.”
Cô nhìn chị, chớp mắt mấy cái, trên mặt tràn đầy vẻ mơ hồ và bối rối.