[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 44: Nghe nói
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 44: Nghe nói
Chương 44: Nghe nói
Thẩm Cẩm Dung nói những lời này với giọng điệu bình thản đến mức giống như đang bàn về chuyện ăn xong sẽ xuống dạo một vòng. Nhưng nàng nói với thái độ rất nghiêm túc, như thể chỉ đang thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.
Cũng chính vì giọng điệu quá đỗi bình thường, bà Thẩm ban đầu không nhận ra trọng điểm trong lời nói, chỉ thuận miệng lặp lại: “Dạ, con có người mình thích.”
Lời vừa dứt, bà lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn, bà giật mình ngẩng đầu nhìn Thẩm Cẩm Dung, giọng nói vì quá mức kích động mà hơi run rẩy: “Con vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!”
Thẩm Cẩm Dung khẽ thở dài, đặt đũa xuống bàn, rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng. Sau đó, nàng chậm rãi nhắc lại: “Con có người thích rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà nội, nàng cảm thấy có chút buồn cười: “Sao thế ạ? Chuyện này làm bà ngạc nhiên lắm sao ạ?”
Biểu cảm trên gương mặt bà trở nên phức tạp hơn. Bà lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, ánh mắt dần chuyển từ kinh ngạc sang trầm tư, cuối cùng biến thành vui mừng.
Sau cùng, sự hoài nghi trong mắt bà biến mất, bà khẽ gật đầu, giọng bình thản: “Tốt, rất tốt.”
“A… Đàm Ninh chưa nói với bà sao ạ?”
Thẩm Cẩm Dung có chút ngạc nhiên nhìn bà. Nàng cứ nghĩ Đàm Ninh đã kể chuyện này rồi, hóa ra không phải. Cũng đúng thôi, Đàm Ninh ngay cả người mình thích là ai còn chưa biết, làm sao có thể nói với người khác rằng nàng đã có người trong lòng?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cẩm Dung lắc đầu. Như mọi khi, nàng mãi không thể hiểu được suy nghĩ của Đàm Ninh.
Bà chậm rãi nói: “Ninh Ninh à? Nó chưa nói với ta.”
Bà khựng lại một chút, rồi như không thể tin được, hỏi: “Ý con là… Ninh Ninh cũng biết chuyện này?”
Lúc này, bà có một cảm giác rất khó tả, giống như cả thế giới đều đã biết một bí mật, chỉ có mỗi bà là không hay.
Thẩm Cẩm Dung đương nhiên hiểu bà đang nghĩ gì, liền trấn an: “Bà yên tâm, là tự chị ấy đoán ra thôi, ngoài chị ấy ra thì không ai biết đâu. Có lẽ chị ấy cũng nghĩ chưa chắc chắn nên không tiện nói.”
Bà “ừm” một tiếng, vẫn còn đang tiêu hóa thông tin này.
Thẩm Cẩm Dung bật cười đứng lên. Hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, ăn xong cơm chỉ để lại một câu “Con đi rửa chén”, rồi xách đĩa bát vào bếp.
Bà ngồi một mình ở bàn ăn, đôi mắt hơi ươn ướt. Một lúc lâu sau, bà cầm điện thoại gọi ngay cho mẹ Đàm Ninh: “Tiểu Mai à! Tôi có chuyện muốn nói với cô đây!”
Vì vậy, khi Thẩm Cẩm Dung rửa chén xong bước ra khỏi bếp, nàng nhìn thấy cảnh bà mình đang vô cùng kích động trò chuyện với mẹ của Đàm Ninh qua điện thoại.
Nàng giơ tay ra hiệu chào một cái, bà nội phẩy tay đuổi nàng đi.
Thẩm Cẩm Dung rời khỏi nhà, vừa đi ra ngoài không bao lâu, điện thoại nàng vang lên một tiếng “Đinh”.