[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 43: Cơm chiều
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 43: Cơm chiều
Chương 43: Cơm chiều
Thực tập bắt đầu rồi, Yến Hà chẳng còn dư thời gian để đến trường. Một phần vì cô vừa mới vào công ty, vẫn đang trong giai đoạn huấn luyện, một phần cũng bởi chính cô đặt ra yêu cầu khắt khe với bản thân.
Lý Tu Khê hẹn cô ăn cơm đến lần thứ ba mà vẫn bị từ chối, cuối cùng không nhịn được, gọi điện thoại tới chất vấn: “Đồ đầu gỗ! Tớ là bạn ai hả? Sao cậu bận đến mức này chứ?”
Giọng nói của Lý Tu Khê nghe như đang kêu rên, cô ấy ai oán chỉ trích hành vi vô tình gần đây của Yến Hà: “Tớ hẹn cậu mấy lần rồi! Cậu đến một bữa cơm cũng không dành thời gian nổi à?”
Yến Hà dùng thẻ nhân viên che micro, đi ra hành lang cầu thang, lúc này mới hạ giọng nói: “Không phải tớ không muốn đi, mà là tớ thật sự không có thời gian.”
“Tớ hiểu.” Giọng Lý Tu Khê bỗng thấp xuống, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra vài phần trêu chọc: “Cậu dạo này toàn tăng ca đến tám, chín giờ tối, đúng không? Ai dà, vậy còn thời gian đâu mà đi ăn với tớ nữa.”
Yến Hà sững người: “Sao cậu biết tớ tăng ca đến tám, chín giờ?”
Rõ ràng lúc đăng bài lên vòng bạn bè, cô đã cẩn thận chặn hết mọi người rồi mà? Trong lòng Yến Hà chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lý Tu Khê cố tình nói: “À… tớ thấy trên vòng bạn bè của cậu.”
Mắt Yến Hà trợn to, cô đổi tay cầm điện thoại, tay còn lại bất an mà xoắn xoắn dây đeo thẻ nhân viên: “Tớ không chặn cậu à? Tớ nhớ rõ lúc đăng bài đã chọn, chỉ Thẩm Cẩm Dung nhìn thấy mà?”
“Chặn rồi chặn rồi.” Lý Tu Khê cười ha ha, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Nhưng mà cậu lại quên chặn cái tài khoản phụ của tớ. Với lại, bài đó của cậu đâu phải ‘chỉ Thẩm Cẩm Dung có thể thấy được’ đâu, cậu có phải là chọn từng người để chặn không?”
Yến Hà hối hận vỗ trán.
Xong rồi.
Quá xấu hổ!
Sao lại lúng túng thế này chứ!
Cô vội vàng mở điện thoại kiểm tra, xác nhận ngoài tài khoản phụ của Lý Tu Khê và Thẩm Cẩm Dung ra thì không ai khác thấy được, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.
“Lần sau nhớ kỹ nhé!” Lý Tu Khê cười đến đau cả bụng, cố ý dạy cô: “Phải chọn ‘chỉ xx có thể thấy’, chứ đừng chọn ‘chặn mặt khác’.”
Yến Hà giận dỗi nói: “Biết rồi biết rồi!”
“Nói này, cậu…”
Lý Tu Khê không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, cười đến nửa phút mới ngừng được: “Nói thật, giáo sư Thẩm nhà cậu có biết cậu vất vả thế này không? Chị ấy có đến tìm cậu không?”
Yến Hà cúi đầu nhìn giày của mình, cảm thấy hình như mình vừa dùng sức quá mạnh, nhỏ giọng nói: “Chắc chị ấy thấy tớ bận quá, nên không đến tìm.”
Lý Tu Khê lại phá lên cười.
Yến Hà bị cô ấy cười đến phát cáu: “Cậu đừng có cười nữa! Không được cười!”