[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 41: Hoa nhài
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 41: Hoa nhài
Chương 41: Hoa nhài
Trước khi Yến Hà chính thức bắt đầu kỳ thực tập, Đàm Ninh tranh thủ khoảng thời gian chưa bước vào kỳ nghỉ đông để hẹn gặp cô một lần. Địa điểm vẫn là văn phòng trong trường, nơi mà Yến Hà đã đến vài lần trước đây, thậm chí còn có một số môn học tổ chức ngay tại đây. Vì vậy, khu giảng đường này đối với cô đã không còn xa lạ.
Hiện tại, Đàm Ninh vẫn chưa được phong phó giáo sư, nên vẫn dùng chung văn phòng với các giảng viên khác. Nhưng sắp đến kỳ nghỉ, khả năng sẽ không có nhiều thầy cô ở lại.
Trong trường lúc này, có lẽ chỉ còn sinh viên năm nhất là chưa được nghỉ đông. Theo truyền thống của trường, năm nhất sẽ nghỉ muộn hơn so với các khóa trên.
Những chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Yến Hà. Gần đây, cô bận rộn chuẩn bị cho kỳ thực tập và bài luận, muốn tranh thủ hoàn thành bản thảo trước khi chính thức bắt đầu công việc. Cô từ trước đến nay vẫn luôn là người chu toàn.
Nhận được tin nhắn của Đàm Ninh trên WeChat, lúc ấy cô mới sực nhớ ra rằng cô ấy vẫn còn dạy khóa của sinh viên năm nhất.
Thực ra, nhắc đến Đàm Ninh, tâm trạng Yến Hà có phần phức tạp. Với tư cách là một sinh viên có thành tích không tệ, cô có thể cảm nhận được trình độ chuyên môn của Đàm Ninh rất cao. Hơn nữa, trong vai trò giảng viên hướng dẫn luận văn, cô ấy luôn có trách nhiệm, giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng gạt bỏ tất cả những điều đó sang một bên, Yến Hà vẫn luôn có chút khúc mắc về mối quan hệ giữa Đàm Ninh và Thẩm Cảnh Dung. Dù lý trí bảo rằng bản thân không nên nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn chẳng thể khống chế cảm xúc của mình.
Những ngày này, giấc ngủ của cô không tốt. Mỗi khi ngủ không yên, cô lại lặp đi lặp lại những giấc mơ, mà trong đó, hình ảnh Đàm Ninh và Thẩm Cẩm Dung sóng vai đứng bên nhau luôn hiện lên rõ ràng.
Cho đến giờ, cô vẫn nhớ khoảnh khắc nhìn thấy Đàm Ninh giúp Thẩm Cẩm Dung phủi vật gì đó trên vai, tâm trạng của mình khi ấy thế nào. Những hình ảnh đó cứ liên tục lặp lại trong giấc mơ, khiến cô không ngừng phải đối diện với cảm giác khó chịu của chính mình.
Mỗi lần tỉnh dậy từ những giấc mộng ấy, Yến Hà ngồi trên giường, ngẩn ngơ tự hỏi, tại sao mình lại có thể suy nghĩ như vậy chứ?
Tin nhắn của Đàm Ninh gửi đến, hỏi cô có thời gian không, nếu có thì nhân lúc chưa nghỉ có thể giúp cô xem qua bản thảo.
Yến Hà do dự một chút.
Những cảm xúc phức tạp này chỉ có mình cô có, còn Đàm Ninh dường như chẳng hề bận tâm đến. Chính sự thờ ơ ấy lại càng khiến cô cảm thấy áy náy.
Rõ ràng giáo sư Đàm không hề có suy nghĩ gì khác, thế mà cô lại cứ mãi rối rắm, do dự.
Vậy nên, lúc này đây, đứng trước cửa văn phòng của Đàm Ninh, Yến Hà mím môi, đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
“Mời vào!”
Giọng nói dịu dàng vang lên từ bên trong. Yến Hà nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.