[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 40: Hoa của nàng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 40: Hoa của nàng
Chương 40: Hoa của nàng
Nhìn thấy Thẩm Cẩm Dung rơi nước mắt, Yến Hà lập tức hoảng loạn, tay chân luống cuống. Cô cầm ngọn nến trong tay, nhưng trong thoáng chốc thậm chí không biết nên làm gì, tay đặt ở đâu cũng không đúng.
Là… là cô làm sai chỗ nào sao? Bằng không, sao có thể khiến chị khóc được chứ?
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Yến Hà cúi đầu, giọng nhỏ dần, liên tục nhận lỗi, không biết làm cách nào để dỗ dành.
Nghe tiếng em lí nhí xin lỗi mãi không dứt, Thẩm Cẩm Dung vốn đang chìm trong nỗi buồn bỗng bật cười. Nàng vừa khóc vừa cười, oán trách liếc Yến Hà một cái, giọng nhẹ nhàng: “Em xin lỗi cái gì?”
Ánh mắt Yến Hà vô thức quét qua xấp khăn giấy bên dưới, cô vội vàng rút ra mấy tờ, tay run run đưa tới cho Thẩm Cẩm Dung, tay còn lại vẫn giữ chặt ngọn nến.
Giọng cô càng nhỏ: “Em… em không cố ý…”
“Em không phải cố ý đấy chứ?” Thẩm Cẩm Dung bật cười một tiếng, nàng nín khóc mà mỉm cười, nhận lấy tờ khăn giấy từ tay Yến Hà, nhẹ nhàng lau nước mắt. “Chị chỉ là nghĩ đến một chuyện thôi, không liên quan gì đến em cả.”
Yến Hà gật đầu, muốn hỏi rốt cuộc chị đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng lại chần chừ không nói. Cô biết, cứ thế hỏi thẳng về chuyện buồn của người khác thì không được chu đáo cho lắm.
Dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không kìm được chút chua xót. Chẳng lẽ… điều chị ấy nhớ lại có liên quan đến Đàm Ninh sao?
Nhìn thấy ánh mắt có phần thất thần của Yến Hà, Thẩm Cẩm Dung lại cười. Trong mắt nàng vẫn còn vương nước mắt, nhưng khi cười lên, đáy mắt như chứa đầy ánh sao rực rỡ.
“Nghĩ gì vậy?” Nàng đưa tay chạm nhẹ vào trán Yến Hà, giọng nói trầm thấp. “Chị chỉ đang nhớ đến mẹ chị thôi.”
Yến Hà mím môi, cứ thế lặng lẽ nhìn chị.
Thẩm Cẩm Dung cầm tay Yến Hà đặt ngọn nến trước mặt mình, mong chờ nhìn em, hỏi: “Vậy… bây giờ chị có thể ước nguyện rồi đúng không?”
Yến Hà nhìn ngọn nến trong tay mình, gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ nói: “Phải nhắm mắt lại.” Cô bổ sung: “Không được nói ra đâu, nếu nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm.”
Thẩm Cẩm Dung lập tức gật đầu, hai tay nắm chặt lấy bàn tay Yến Hà đang cầm nến. Nàng khẽ nhắm mắt lại, gương mặt dưới ánh nến trở nên vừa ngây thơ vừa thánh khiết.
Nàng đang ước điều gì? Nàng đang nghĩ đến điều gì?
Sang năm vào thời điểm này, chị còn có thể cùng em ăn sinh nhật nữa không?
Khoảnh khắc Thẩm Cẩm Dung nhắm mắt, trong đầu Yến Hà chợt xuất hiện vô số suy nghĩ. Cô dường như nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng cũng như thể chẳng nghĩ đến gì cả.
Cô nhìn hàng mi Thẩm Cẩm Dung khẽ run rẩy, thầm nghĩ, Liệu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này không?
Nhưng suy nghĩ ấy lại khiến cô bật cười. Mỗi khi ở bên chị, cô luôn có rất nhiều khoảnh khắc muốn thời gian ngừng trôi. Nếu mỗi lần như vậy đều dừng lại, chắc thượng đế cũng trách cô tham lam mất.