[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 4: Hôn
Chương 4: Hôn
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt Thẩm Cẩm Dung. Lúc này, Yến Hà mới nhận ra trên vành tai nàng có đeo một viên trân châu. Viên trân châu ấy không mang sắc trắng thường thấy, mà phản chiếu một tầng lam tím nhàn nhạt.
Có chút chói mắt, có chút mong manh, lại mang theo vẻ đẹp dễ vỡ.
Thẩm Cẩm Dung cúi xuống nhìn cô, mà Yến Hà cũng ngửa đầu đối diện ánh mắt ấy. Thật lâu sau, cô nghe thấy nàng khẽ thở dài, mang theo chút bất đắc dĩ, rồi bật cười nhẹ. Sau đó, nàng bước đến, ngồi xuống chiếc sô pha đơn màu đỏ thẫm bên cạnh.
Chị không thích cô sao? Hay là chán ghét cô? Vì sao chị chỉ cười một cái rồi tránh đi?
Một nỗi ủy khuất không rõ nguyên do bỗng nhiên trào dâng trong lòng Yến Hà, thứ cảm giác ấy như bị nhuộm màu, phản chiếu thứ ánh sáng giống viên trân châu trên vành tai Thẩm Cẩm Dung—một ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ mà rực rỡ.
Cô nhìn thấy Thẩm Cẩm Dung cười, nhìn thấy chị xoay người đến ngồi xuống sô pha, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng thở dài của chị.
Môi Yến Hà hơi hé ra. Kỳ thực, cô có rất nhiều điều muốn nói với người phụ nữ trước mắt, nhưng khi chạm vào đôi mắt ôn nhu kia, cô lại không biết nên mở lời thế nào. Đôi mắt ấy như nhìn thấu tất cả—bình tĩnh, dịu dàng, lý trí, nhưng sâu trong đó, Yến Hà lại thấy được một chút dung túng.
Tại sao cô lại có cảm giác ấy? Cảm giác rằng Thẩm Cẩm Dung dường như biết tất cả những gì mình muốn nói?
Yến Hà chợt nhận ra, có lẽ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đối diện với ánh mắt ấy, cô đã có dự cảm này rồi.
Cô đột nhiên rất muốn hỏi người phụ nữ đang ngồi trên sô pha—”Chị đối với ai cũng như vậy sao? Đối với tất cả những người say rượu, tìm không thấy phòng, đều ôn nhu như vậy sao?”
Nhưng rồi, môi cô mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng khẽ khàng: “Chị.”
Người đang ngồi trên sô pha màu đỏ sậm ngẩng đầu lên. Nàng đã cởi bỏ chiếc áo khoác xám, bộ quần áo làm Yến Hà liếc mắt một cái đã nhận ra giờ đây treo gọn gàng trên giá gần cửa.
Yến Hà nhìn nàng, rồi lại nghĩ đến hình ảnh trong nhà hát ca kịch, khi nàng cũng khoác chiếc áo lông dê màu trắng này.
Chị ấy hẳn là rất dịu dàng, ấm áp, thanh tỉnh và kiềm chế, ngay cả khi rơi vào những tình huống hỗn loạn nhất, vẫn không đánh mất phong thái.
Yến Hà biết mình đã uống quá nhiều. Đại não quay cuồng, trời đất nghiêng ngả khi cô đứng dậy. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng tửu lượng của mình không tệ. Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc đứng lên lại lảo đảo ngã xuống giường, Yến Hà bỗng hoài nghi?
Rốt cuộc là do men rượu, hay là do nàng?
Yến Hà không biết mình lấy đâu ra dũng khí, chỉ là khi Thẩm Cẩm Dung bước đến bên mép giường, cô liền nắm lấy tay chị, thoáng dùng sức.