[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 39: Ngọn nến
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 39: Ngọn nến
Chương 39: Ngọn nến
Cơm nước xong, hai người sóng vai bước ra cửa.
Hành lang hai bên đều là gương.
Yến Hà nhìn thấy chị đứng ngay bên cạnh mình, nỗi bất an trong lòng bỗng nhiên dịu đi đôi chút.
Thật ra, nhìn thấy vô số hình ảnh của chính mình trong gương mang lại một cảm giác không mấy dễ chịu. Một thứ áp lực vô hình từ hai bên ép tới.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chị ở ngay bên cạnh. Tất cả những điều tiêu cực ấy đều tan biến không dấu vết. Giống như có một nguồn dũng khí vô hình xuất hiện trong lòng.
Thẩm Cẩm Dung để ý thấy sự hoảng hốt trong mắt em. Nàng nhanh chóng cầm lấy tay em trước, khẽ hỏi: “Sao thế? Không khỏe à?”
Lòng bàn tay nàng vẫn hơi lạnh. Dù là một buổi tối đầu hạ, vẫn mang theo chút lạnh lẽo.
Yến Hà lắc đầu. Khẽ đáp: “Em chỉ thấy… xung quanh toàn là gương, nhìn hơi chóng mặt.”
Thẩm Cẩm Dung nhìn theo hướng mắt em. Trong gương phản chiếu hình ảnh hai người đang nắm chặt tay nhau. Nàng mang giày cao gót, cao hơn em một chút. Thậm chí còn nhìn thấy trên mặt em vẫn chưa tan hết đỏ ửng.
Mỗi bước đi, hai người đều tràn ngập trong ánh mắt phản chiếu qua từng tấm gương. Như thể vô số thế giới song song được mở ra. Ở bất kỳ thế giới nào, họ vẫn luôn nắm chặt tay nhau.
Nhìn thẳng vào chính mình trong gương cũng chẳng có gì thú vị.
Vậy nên, Yến Hà quay sang nhìn bóng hình của chị trong đó.
Thẩm Cẩm Dung chớp mắt với em. Rồi nàng nhẹ nhàng cười, gãi gãi lòng bàn tay em, bắt đầu phàn nàn: “Chị đã bảo rồi mà, tiền thuê cửa hàng gần trường đắt thật đấy, nhưng cũng đâu cần phải tiết kiệm đến mức này chứ? Chỗ nào cũng toàn gương, nhìn nhiều đến hoa mắt!”
Nói xong, nàng lại nhéo tay em, chờ mong sự đồng tình: “Đúng không?”
Đôi mắt nàng quá linh động, khiến Yến Hà vô thức gật đầu theo.
Đúng là, nhiều gương thế này, nhìn nhiều đến hoa mắt thật!
Yến Hà chợt nghĩ: Khi chị gọi tên mình, lúc nói “Yến”, đầu lưỡi khẽ nhấc lên chạm vào vòm miệng. Còn khi nói “Hà”, giọng chị nhẹ như hơi thở thoáng qua. Chị luôn mang theo một chút âm cuối mềm mại như thế. Cảm giác nhẹ nhàng, như thể một sự mời gọi vô thức.
Dịu dàng len lỏi vào không khí, biến cả không gian trở nên ấm áp và mập mờ.
Có phải chị cố tình không?
Nhưng khi Yến Hà quay đầu nhìn chị. Lại chỉ thấy một nụ cười nghiêng đầu đầy hồn nhiên, như khi chị chạm mũi vào lớp bơ vừa nãy.
Vậy, đâu mới thật sự là chị?
Hai người cùng nhau xuống lầu, đến quầy thu ngân thì gặp chủ quán. Đó là một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú.
Thấy họ bước xuống cùng nhau, anh ta cười hỏi: “Hôm nay là sinh nhật Thẩm tổng à?”
“Ừ.” Thẩm Cẩm Dung nhướng mày, chẳng bận tâm đến cách gọi trêu chọc kia.