[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 38: Bơ
Chương 38: Bơ
Lúc đầu, Yến Hà cứ tưởng chiếc váy chị mặc là một màu xanh lục đậm bình thường. Đến gần mới nhận ra không phải thế.
Màu xanh ấy hơi khác. Như một gam lục đậm được pha thêm chút xám nhạt, giống như màu sắc trong những ống màu nước tinh tế.
Có lẽ vì ánh đèn trong phòng quá sáng. Dưới ánh sáng ấy, chị trông như được bao bọc trong quầng sáng của chính mình. Như một vị thần minh bước ra từ huyền thoại.
Chị trang điểm rất tỉ mỉ. Đôi mắt trông lại càng sâu thẳm, có thần.
Yến Hà nhìn, đột nhiên có cảm giác.
Không biết có phải ảo giác không…
Nhưng cô cứ cảm thấy, ngay cả nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt chị cũng dường như sắc nét hơn vài phần. Khi trang điểm, người ta có tô luôn cả nốt ruồi không nhỉ?
Cô không rõ. Nhưng đoán rằng chắc là không.
Không khí giữa hai người tựa hồ đã chuyển hóa thành một thứ vật chất vi diệu nào đó.
Đậm đặc đến mức. Ngay cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được nó đang len lỏi trong từng hơi thở.
Yến Hà lặng lẽ ngắm nhìn chị. Từ sườn mặt, đến ánh mắt, đến từng cử động nhỏ. Đột nhiên, cô cảm thấy hơi choáng váng.
… Chắc tại đèn sáng quá.
Trên trần treo một dãy đèn, sắc ấm và lạnh xen kẽ.
Rất sáng.
Sáng đến mức khiến người ta hơi lâng lâng.
Chiếc váy của chị hơi trễ cổ, để lộ xương quai xanh tinh tế. Làn da ấy trắng đến lóa mắt. Theo từng nhịp hô hấp, có thể thấy nó khẽ phập phồng lên xuống.
Yến Hà lén nhìn một cái, rồi vội dời mắt đi.
Trong lòng nghĩ: Xương quai xanh của chị còn rực rỡ hơn cả ánh đèn trên trần.
“Còn mang cả bánh kem nữa à?” Thẩm Cẩm Dung nâng cằm, mỉm cười nhìn cô. Trong nụ cười ấy có niềm vui bất ngờ, có sự dung túng, có cả ôn nhu. Nhưng hình như…
Còn có điều gì khác. Như thể có rất nhiều cảm xúc giấu kín trong ánh mắt chị. Những cảm xúc ấy. Dù tốt hay xấu, cũng đều hóa thành vì sao lấp lánh trong mắt chị.
Yến Hà hoàn hồn: “Đúng vậy.” Nhất thời chẳng biết nên nhìn đi đâu, đành cúi đầu, nghiêm túc đặt hộp bánh kem lên bàn.
Cô bé cúi đầu, dáng vẻ rụt rè ấy thật đáng yêu.
Thẩm Cẩm Dung không nhịn được mà trêu chọc: “Em làm rơi đồ kìa.”
Yến Hà lập tức ngẩng lên nhìn chị, sau đó hoang mang cúi đầu tìm kiếm. Mắt dán xuống đất hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng cười khẽ của chị, cô mới nhận ra mình bị trêu.
“Chị xấu.” Cô dứt khoát không thèm nhìn nữa, chỉ vươn tay chỉnh lại hộp bánh kem trên bàn.
Một mũi giày chạm nhẹ vào chân cô.
Giọng nói mềm mại vang lên: “Chị sai rồi.”
Toàn thân Yến Hà khẽ run. Cổ họng cũng khẽ động, yết hầu trượt lên xuống một chút.