[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 37: Ước hẹn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 37: Ước hẹn
Chương 37: Ước hẹn
“Ai da!”
Mẹ Hà vừa bước vào cửa đã suýt chút nữa đụng vào Yến Hà, người đang cúi đầu chọn giày.
Bị dọa giật mình, bà vội giẫm lên gót giày cao, lùi nửa bước về sau.
Yến Hà cũng ngại ngùng đứng thẳng dậy.
Thấy con gái ăn mặc gọn gàng, trang điểm tinh tế, Hà Dữu lập tức đoán được cô sắp ra ngoài.
Con gái lớn rồi, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận miệng dặn dò: “Buổi tối nếu không về thì nhớ chú ý an toàn.”
Yến Hà sửng sốt.
Cái gì?
Mẹ mình từ khi nào trở nên dễ tính như vậy?
Rõ ràng trước đây, hễ cô nói tối không về, mẹ chắc chắn sẽ phản đối mà.
“…Con sẽ về.”
Cô đáp lại, rồi vội vàng đi giày.
Bà Hà xoa xoa mi tâm: “Không sao, con lớn rồi, ra ngoài chơi cũng được. Chỉ cần tự bảo vệ mình là được.”
Yến Hà nghe vậy, vô thức nhớ lại lần trước mình tá túc ở nhà Thẩm Cẩm Dung.
Hôm đó cô uống say, còn quậy đòi ngủ lại bằng được.
Mỗi lần nhớ lại, cô đều cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, chuyện đó lại có liên quan đến Thẩm Cẩm Dung, nên trong cảm giác xấu hổ ấy lại xen lẫn chút ngọt ngào khó nói thành lời.
Chính vì vậy, Yến Hà càng thêm kiên định với quyết tâm: Về sau, nếu không cần thiết, nhất định không uống rượu nữa!
…
Nhưng nếu là uống với chị ấy, vậy có thể xem là “cần thiết” không nhỉ?
Yến Hà nghiêm túc suy nghĩ.
Cô lặp lại: “Buổi tối con nhất định về.”
Cô sợ mẹ không nghe thấy, lát nữa khóa cửa lại.
Nhưng mà… nếu mẹ thật sự khóa cửa, có khi cô lại được ở nhà Thẩm Cẩm Dung thêm một đêm thì sao?
Cũng không tệ lắm nhỉ…?
Cô vừa nghĩ lung tung vừa nhìn mẹ.
Mẹ đang nheo mắt đánh giá cô với ánh mắt kỳ quái.
Yến Hà lập tức cảnh giác.
Cô còn chưa kịp tránh về phòng thì mẹ đã hỏi thẳng: “Gần đây con đang yêu đương à?”
Yến Hà chết sững.
Trong chớp mắt, cô cảm giác máu cả người dồn hết lên mặt, nóng bừng bừng.
Chắc chắn hiện tại cô đỏ lắm, nhưng ngón tay lại lạnh ngắt.
Mẹ sao đột nhiên hỏi vậy?!
Dù trong đầu rối như tơ vò, nhưng Yến Hà vẫn cố giữ bình tĩnh.
Cô đáp thản nhiên: “Không có, sao mẹ hỏi vậy?”
Sống với bà Hà hai mươi mốt năm, Yến Hà đã rút ra một kinh nghiệm xương máu:
Khi mẹ cố tình hỏi vu vơ, thường là đang nhắm vào chuyện quan trọng.