[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 34: Ước định
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 34: Ước định
Chương 34: Ước định
Một lần đối diện thì có thể nhìn ra điều gì chứ?
Ánh sáng trong mắt chị.
Nốt ruồi nơi khóe mắt chị.
Ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Nếu lại gần thêm một chút, có lẽ cô còn có thể đối diện với chính mình trong mắt chị.
Nhưng còn vô số lần đối diện khác thì sao?
Cô có thể nhìn thấy nơi đáy mắt chị nỗi buồn khẽ ẩn giấu, có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng che lấp hoang mang. Cô sẽ tự hỏi—
Liệu cô có thể xuyên qua đôi mắt này mà nhìn thấy năm tháng chị đã trải qua? Nhìn thấy mỗi một lần chị rung động, mỗi một lần chị đau lòng?
Con người thật mâu thuẫn.
Khi chị vui vẻ, cô chỉ muốn lặng lẽ trốn đi, nhìn chị từ xa.
Nhưng khi chị buồn bã, cô lại chỉ muốn ở bên cạnh chị mọi lúc.
Cô mong rằng ánh mắt ấy chỉ nhìn về phía mình, nhưng đồng thời cũng muốn ngắm chị tỏa sáng rực rỡ, kiêu hãnh mà tự do.
“Em đang run.” Thẩm Cẩm Dung nắm lấy tay Yến Hà, lặng lẽ nhìn em, giọng điệu chắc chắn.
Tại sao mỗi lần đối diện với chị đều có cảm giác choáng váng thế này?
Những sắc màu ấm áp, ánh sáng trắng mờ ảo thoáng hiện trước mắt.
Chị đứng giữa vầng sáng—
Không, chị chính là vầng sáng.
Bàn tay của Thẩm Cẩm Dung chỉ ấm hơn tay cô một chút, nhưng vẫn kiên trì nắm lấy, muốn truyền hơi ấm cho cô.
Yến Hà rất muốn nắm lại tay chị, muốn nói rằng.
Không cần làm vậy đâu.
Nhưng khi cô định mở miệng, lại phát hiện ánh mắt của chị quá đỗi kiên định.
Tựa như chỉ nhìn thấy mỗi mình cô.
Tựa như trong mắt, trong lòng chỉ có cô mà thôi.
“… Vì… vừa nãy ở ngoài lạnh quá.”
Yến Hà nói quanh co, như thể chỉ cần không thừa nhận thẳng thắn, cô vẫn có thể giữ lại một chút thể diện.
Mặt mũi ư? Nhưng mặt mũi có ích lợi gì đâu?
Yến Hà uống say, khẽ mím môi, đôi môi vốn đã không đầy đặn nay càng mím lại thành một đường mảnh. Bỗng nhiên, cô cảm thấy trong xe hơi tối, đến mức chẳng thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt chị.
“Bởi vì chị nắm tay em, em thật sự rất hồi hộp.”
Cô nhóc say rượu thẳng thắn nói thật.
Thẩm Cẩm Dung không ngờ em lại nói thẳng như thế, trong phút chốc có chút bối rối, nhất thời bị em lật ngược tình thế.
Yến Hà phản đòn, nắm lấy tay chị. Có lẽ vì trong xe đã đủ ấm áp, đến khi nhận ra điều này, Thẩm Cẩm Dung bật cười, có thể cảm nhận rõ lòng bàn tay em đang nóng dần lên.