[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 32: Ghen tuông
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 32: Ghen tuông
Chương 32: Ghen tuông
Hai người một trước một sau đi vào cầu thang bộ. Tiểu khu nơi bà Thẩm ở là kiểu nhà tập thể cũ, tầng không cao nhưng cũng không có thang máy.
Đàm Ninh nhìn bóng dáng người đi trước mình, trong lòng khẽ dao động, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy thấy dáng vẻ của Thẩm Cẩm Dung từ phía sau. Gầy gò nhưng kiên định.
Nhiều năm như vậy, ngay cả Đàm Ninh cũng không thể không thừa nhận rằng Thẩm Cẩm Dung đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy do dự một lát rồi hỏi tại sao Thẩm Cẩm Dung không nói với mình chuyện cha nàng qua đời: “Chuyện lớn như vậy trong nhà, sao em không nói với chị?”
Cô và Thẩm Cẩm Dung quen biết nhau tám năm, khoảng thời gian đủ dài để hiểu rõ thói quen hành xử của một người. Vì thế, cô gần như không cần suy đoán quá nhiều cũng biết được Thẩm Cẩm Dung đang nghĩ gì. Cô hiểu rõ gia cảnh của nàng, cũng hiểu rõ tâm lý của nàng tám năm trước.
Lúc đặt câu hỏi này, thực ra trong lòng Đàm Ninh đã có đáp án. Nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Thẩm Cẩm Dung nói ra lý do.
“Đâu có gì to tát đâu.”
Thẩm Cẩm Dung tùy tiện khoác bên ngoài một chiếc áo lông vũ dài màu đen, kéo khóa lên tận đỉnh, rồi còn đội luôn cả mũ áo, cả người bị bọc kín mít. Những lúc không cần gặp quá nhiều người, nàng thường ưu tiên cách ăn mặc giữ ấm hơn là chọn thứ đẹp mắt.
Giọng nàng nhẹ bẫng, như thể chỉ đang nói về một chuyện chẳng đáng nhắc đến.
Đàm Ninh nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gặp Thẩm Cẩm Dung. Khi đó nàng mới 21 tuổi, chẳng hề sợ lạnh, dù là giữa mùa đông phương Bắc vẫn có thể chỉ mặc một chiếc áo mỏng mà ra ngoài.
Còn bây giờ… Chẳng lẽ tuổi tác càng lớn thì người ta càng coi trọng việc giữ ấm hơn?
Hai người bước ra khỏi hành lang, bên ngoài gió lạnh rít từng cơn, như thể muốn xé toạc mọi phòng tuyến con người dựng lên.
Đàm Ninh không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô rất rõ phải kiểm soát nhịp độ câu chuyện như thế nào, lúc nào nên hỏi, lúc nào nên dừng, chuyện gì nên đào sâu, chuyện gì nên buông tay. Cô luôn có sự nhạy bén đặc biệt với những điều này.
“Vậy à.”
Đàm Ninh đút tay vào túi áo, ánh mắt chỉ có thể dõi theo làn hơi trắng phả ra theo nhịp thở của Thẩm Cẩm Dung.
Cô lại hỏi: “Người em thích thì sao? Là người như thế nào?”
Thẩm Cẩm Dung rụt đầu sâu hơn vào cổ áo, nghĩ đến dáng vẻ đôi tai đỏ hồng của em khi ở gần mình, đáp: “Người rất đáng yêu.”
Nghe được giọng điệu có phần nhẹ nhõm của nàng, Đàm Ninh bật cười: “Thích thì ở bên nhau thôi. Em mà cũng e dè như vậy, đâu có giống phong cách của em chút nào.”
Thẩm Cẩm Dung rất ghét việc Đàm Ninh cứ luôn tự cho mình quyền định nghĩa hành vi của nàng. Nàng không thích bị người khác đánh giá, càng không thích bị áp đặt ranh giới.
Trước kia còn nhỏ, nàng không cảm thấy cách làm của Đàm Ninh có gì quá đáng. Nhưng bây giờ lớn rồi, nàng chỉ thấy năng lực phán đoán tâm lý của chị ấy quá mạnh, đến mức nàng chẳng còn muốn nói chuyện với chị nữa.