[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 31: Mùng Bốn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 31: Mùng Bốn
Chương 31: Mùng Bốn
“Tết nhất, sao lại ngồi đây một mình thế?”
Bà Thẩm nhìn Yến Hà rụt cổ đến mức gần như muốn giấu cả đầu vào trong áo, trông đến buồn cười, liền bật cười: “Lạnh thế này, sao ngay cả khăn quàng cổ cũng không mang?”
Chỉ ba chữ “khăn quàng cổ” lọt vào tai, Yến Hà chợt khựng lại, như thể ký ức xa xăm nào đó bị khơi dậy. Rõ ràng chiếc khăn quàng cổ của chị chỉ mới được cô mượn cách đây không lâu, cũng chỉ vừa trả lại mấy ngày trước, vậy mà trong lòng cô lại có cảm giác như đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức như thể đã là chuyện của thế kỷ trước.
Một cảm giác kỳ lạ, như thể đã trôi qua mấy đời.
Sao lại có cảm giác lâu đến thế?
Yến Hà nhìn hơi thở trắng xóa tỏa ra trong không khí, ánh mắt dõi vào màn sương mờ mịt trước mặt. Cả thế giới như chìm trong sương lạnh, quạnh quẽ đến mức khiến người ta thấy lòng nặng trĩu. Có lẽ chính sự cô tịch này làm người ta muốn tìm một chỗ để trút bầu tâm sự, cô suy nghĩ một lát, rồi quyết định nói ra nỗi phiền muộn trong lòng với một người xa lạ: “Trong nhà có chút chuyện, nên cháu ra ngoài đi dạo một chút.”
“Chuyện trong nhà à?” Bà Thẩm lặng lẽ suy nghĩ, như thể đã đoán ra điều gì. Bà khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Tết nhất rồi, nếu chuyện không quá khó giải quyết, thì về nhà đi con.”
Yến Hà cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu cảm giác ba mẹ cháu muốn ly hôn.”
Ly hôn.
Trước đây, cô sợ hai chữ ấy đến mức tránh còn không kịp, vậy mà bây giờ lại có thể thản nhiên nói ra với một bà lão chỉ mới gặp một lần trong công viên mà bản thân đã rất lâu không ghé qua.
Nếu mấy ngày trước có ai nói rằng cô sẽ làm vậy, chắc chắn cô sẽ nghĩ người đó điên rồi. Nhưng bây giờ, có rất nhiều chuyện cứ thế xảy ra—đột ngột, không kịp phòng bị, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
Từ nhỏ, Yến Hà đã mơ hồ cảm nhận được khoảng cách giữa ba mẹ mình. Nhưng vì còn quá bé, cô cứ ngỡ rằng vợ chồng chung sống với nhau đều như vậy—tương kính như tân [1]. Mãi sau này, khi kết bạn với vài người, nghe họ kể về những gia đình hạnh phúc, thấy họ vô tư nhắc đến sự quan tâm của ba mẹ dành cho nhau, cô mới dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
[1] “Tương kính như tân” (相敬如賓) có nghĩa là vợ chồng (hoặc những người thân thiết) đối đãi với nhau như khách quý, luôn giữ sự tôn trọng và lễ độ.
Lý Tu Khê thường trêu cô là “quả vương”, giống như có chút thiếu hụt về mặt tình cảm. Khi đó, cô chỉ cười cười, hiểu rằng cậu ấy nói đúng.
“Haiz, vợ chồng nào mà chẳng có lúc mâu thuẫn. Có con rồi mà còn chọn ly hôn, chắc là không thể chịu nổi nữa rồi.”
Bà Thẩm thở dài, rồi đơn giản ngồi xuống bên cạnh Yến Hà trên băng ghế gỗ, hai chân đung đưa nhè nhẹ, cảm thán: “Ta có một đứa con trai, nó thì—nói theo cách của bọn trẻ các con bây giờ, chính là tra.”