[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 29: Tết Âm Lịch
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 29: Tết Âm Lịch
Chương 29: Tết Âm Lịch
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm năm nào cũng như một, chẳng khác gì mấy. Yến Hà nhìn về phía chiếc đồng hồ lớn sáng rực cách đó không xa, kim đồng hồ dường như đã đổi màu. Cô nhớ rõ trước đây nó thuần một màu đen, vậy mà bây giờ lại sáng rỡ. Kim giây từng chút một dẫn dắt kim phút di chuyển. Yến Hà biết, chưa đến bốn lần nửa giờ nữa, chiếc đồng hồ này sẽ bắt đầu điểm chuông.
Năm nào cũng vậy, năm nào cũng hoàn toàn giống nhau. Chiếc đồng hồ này chỉ điểm chuông một lần duy nhất mỗi năm, vào khoảnh khắc đêm ba mươi chuyển giao sang mùng một. Năm cũ sắp hết, năm mới đang đến, năm nào cũng thế, mong rằng tuổi tuổi bình an.
Yến Hà nắm chặt điện thoại, ghé vào lan can. Từ phía dưới truyền lên tiếng trẻ con cười đùa ầm ĩ, thỉnh thoảng lại thấy những tia lửa nhỏ bùng lên trong bóng đêm. Cô nghe bọn trẻ reo hò: “Sáng kìa!” Cúi xuống nhìn, phát hiện mỗi đứa đều cầm một cây pháo bông nhỏ, ánh sáng lấp lánh trong tay.
Điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn từ Thẩm Cẩm Dung, một bức ảnh chụp từ trong nhà. Pháo hoa rực rỡ bung nở giữa trời đêm, bị camera của chị chụp lại.
Yến Hà nghĩ, nếu mọi khoảnh khắc đẹp đẽ đều có thể được máy ảnh lưu giữ lại thì tốt biết bao. Nhưng rồi cô lại cảm thấy đây là suy nghĩ của trẻ con, mà một người trưởng thành thì không nên mãi lưu luyến quá khứ.
“Suy nghĩ gì thế?” Giọng của Hà Dữu vang lên phía sau. Bà khoác áo khoác, bước đến bên cạnh Yến Hà, bắt chước cô chống tay lên lan can, quay đầu cười rạng rỡ.
Yến Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ cất điện thoại vào túi, nhìn về phía bầu trời đêm, thở ra một hơi dài. Làn hơi trắng nhàn nhạt tan ra trong không khí, rồi nhanh chóng biến mất. Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói: “Đang nghĩ xem năm nay có còn được lì xì không.”
Mẹ Hà bật cười: “Sao lại không có chứ?” Bà đổi tư thế, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Yến Hà: “Chỉ là, chờ đến khi nào con kết hôn thì sẽ không còn được nữa.”
Nụ cười trên mặt Yến Hà cứng lại. Cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng cũng như khi còn nhỏ, vẫn bị mẹ nhìn thấu chỉ với một ánh mắt.
“Đương nhiên, nếu con không muốn kết hôn thì cũng chẳng sao cả.” Mẹ Hà từ tốn thở dài. Không biết là ánh đèn đường hay ánh trăng phản chiếu lên gương mặt bà, khiến nó trở nên mơ hồ, Yến Hà không nhìn rõ biểu cảm của mẹ.
“Hôn nhân…” Hà Dữu như thể muốn nói điều gì, nhưng rõ ràng vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Nói được một nửa, bà lại đổi chủ đề, giọng có chút gượng gạo: “Yến Hà, mẹ sẽ không ép con kết hôn. Nếu con muốn lập gia đình, chỉ cần suy nghĩ kỹ là được. Còn nếu người con thích không thể kết hôn cùng con—”
Mẹ Hà bỗng bật cười, như thể chính mình cũng bị mớ suy nghĩ rối rắm làm cho buồn cười: “Ý mẹ là, nếu con thích một cô gái, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con.”
Yến Hà hơi mở miệng, nhưng chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì đã nghe mẹ bật cười “phụt” một tiếng, rồi đùa: “Đương nhiên rồi, mẹ đâu có nói là con thích con gái đâu nha ~” Bà chớp mắt với cô, nụ cười có chút giảo hoạt.