[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 28: Ăn Tết
Chương 28: Ăn Tết
Đại não tự động chặn lời Lý Tu Khê nói, nhưng Yến Hà vẫn nghe được đôi câu vài lời. Phản ứng đầu tiên của cô với tin tức này là—ai?
Rõ ràng chính mình vừa mới từ nhà chị đi ra, rõ ràng đêm qua còn hôn chị, thế mà—rốt cuộc là khi nào? Chị làm sao lại có người yêu được? Lần trước hỏi, chẳng phải chị nói không có sao?
Đầu óc Yến Hà trống rỗng, cô không cách nào phản ứng ngay lập tức. Đầu lưỡi tê dại, vô thức ép lên vòm họng. Cô hơi hé miệng, nhưng lại không biết nên nói gì để làm dịu bầu không khí lúc này. Cả người rét run, như thể toàn bộ sức lực đều bị câu nói kia rút cạn.
Phản ứng của cô quá mức cứng đờ, Lý Tu Khê tưởng cô bị choáng, còn đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Yến Hà không phản ứng với bàn tay của Lý Tu Khê, bên tai “ong” một tiếng, giống như có một con ong mật rung cánh xong thì gục xuống chết. Trước mắt cô, thế giới vừa tươi đẹp khi nãy bỗng chốc trở nên u ám, toàn bộ sắc màu như bị ai đó cướp đoạt trong nháy mắt.
Cô đột nhiên cực kỳ ghét vị trí bên cạnh cửa sổ này. Gió lạnh không biết từ đâu len lỏi vào, luồn vào cổ áo cô, khiến cô lạnh đến rùng mình. Ngồi ở đây, mọi động tác đều bị người đi đường nhìn thấy, chẳng khác nào một ma-nơ-canh trong tủ kính triển lãm.
Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đột ngột tăng nhanh, sau đó là cơn đau thắt trong lồng ngực. Cô cũng nhận ra động tác của mình trở nên chậm chạp và cứng đờ, thậm chí còn nghe thấy cổ mình phát ra tiếng “răng rắc” khi quay đầu.
“Tỷ muội à, nghe tớ nói này, không được thì chúng ta đổi người khác! Đúng không!” Lý Tu Khê thở dài, “Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có một cây cỏ xanh, còn chúng ta nhất định phải treo cổ trên đó chắc?”
“Bài đăng bạn bè?” Yến Hà mơ hồ nhớ lại, hình như lúc nãy Lý Tu Khê có nhắc đến cái này, còn hỏi cô có thấy bài đăng của Thẩm Cẩm Dung không. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Tu Khê, như thể đang cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cô gằn từng chữ hỏi: “Bài đăng gì?”
“Tớ không có kết bạn với giáo sư Thẩm, nhưng lớp trưởng lớp mình thì có, vừa rồi chụp màn hình gửi tớ xem.” Lý Tu Khê lấy điện thoại ra, tìm lại bức ảnh rồi đưa cho Yến Hà: “Cậu xem đi, là cái này.”
Yến Hà thoáng chốc không biết mình có nên xem hay không, như thể chỉ cần không nhìn thì mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy. Nhưng cô vẫn đưa tay nhận lấy, chỉ là tay hơi run.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là phần chú thích của bài đăng: có hai bức ảnh, một bức là tách cà phê màu đỏ với hình trái tim bằng bọt trên bề mặt, bức còn lại là bàn ăn sáng bày biện ngay ngắn, trên bàn đen đặt một chiếc đĩa trắng.
Yến Hà bật cười.
Lý Tu Khê tưởng cô bị kích thích quá mức, vội giật lấy điện thoại, ngồi phịch xuống bên cạnh cô. Cô ấy thở dài: “Tỷ muội à, cậu xem đi, chị ấy chú thích là ‘Bữa sáng bất ngờ thứ bảy ~’, người này chắc chắn qua đêm ở nhà chị ấy rồi! Làm gì có ai sáng sớm cuối tuần chạy qua nhà người khác nấu ăn chứ? Cậu.”