[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 25: Trên đường
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 25: Trên đường
Chương 25: Trên đường
Giữa mùa đông về đêm của phương Bắc, gió lạnh gào thét, dù cửa sổ xe đã đóng nhưng khi xe còn chưa lăn bánh, Yến Hà vẫn có thể nghe rõ tiếng gió rít bên ngoài. Cô ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ, trong đầu mơ hồ sau khi uống rượu. Qua tấm kính tối màu của xe, cô chỉ thấy lấp ló ánh đèn mờ nhạt, xa xa còn có thể nhìn được tấm biển hiệu LED của tiệm bánh ngọt mà lúc nãy cô ghé qua.
Thẩm Cẩm Dung đang ngồi bên cạnh cô. Nhưng nhận thức về điều này lại không thật sự rõ ràng, thậm chí cô còn phải dựa vào hương thơm quen thuộc lan tỏa xung quanh mới có thể cảm nhận sự hiện diện của chị. Có lẽ vì đầu óc vẫn chưa tỉnh táo sau cơn say, cũng có lẽ vì đối với cô, người này vốn dĩ là một sự mê hoặc mà cô không cách nào chống cự.
Hương cam quýt dìu dịu không còn cảm giác mát lạnh như khi hai người mới gặp, mà như hòa lẫn với hơi ấm từ cơ thể chị, bao bọc lấy cô. Không biết vì sao, Yến Hà lại nhớ đến viên kẹo chanh nhỏ xíu mà cô từng ăn, nó thật sự có cùng mùi vị với chị không? Cô thầm nghĩ, có lẽ ngày mai về nhà có thể thử một lần.
Thẩm Cẩm Dung chu đáo bật điều hòa, hơi ấm phả ra từ cửa gió bên phải, lướt qua nửa bên mặt của Yến Hà, khiến đôi tai cô cũng nóng lên đỏ bừng. Cơ thể cô dần ấm lại, bắt đầu từ lồng ngực, rồi được dòng máu luân chuyển đi khắp người, cuối cùng lan tới cả những đầu ngón tay vốn lạnh buốt.
“Ba mẹ em không có ở nhà sao?” Thẩm Cẩm Dung hỏi.
Yến Hà thề rằng cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự do dự trong ánh mắt chị, từ ngay khoảnh khắc cô níu lấy tay chị, hỏi liệu chị có thể đưa mình về nhà hay không. Đôi mắt trong veo ấy viết đầy sự lưỡng lự, như một sự từ chối không lời.
“Họ đi công tác rồi.” Yến Hà cụp mắt xuống, cố giấu đi làn hơi nước đang dâng lên trong đáy mắt. Chóp mũi cô nhịn không được mà cay xè, một nỗi xót xa kỳ lạ xen lẫn chút tủi thân ùa đến mà không hề có lý do. Chị do dự là điều cô đã đoán trước, nhưng không ngờ sự do dự ấy lại đến nhanh như vậy.
Thẩm Cẩm Dung mím môi. Còn chưa đợi chị nói gì thêm, Yến Hà đã vội lên tiếng trước: “Em có thể tìm một khách sạn hoặc qua nhà bạn ngủ cũng được.”
Thay vì chờ chị thẳng thừng từ chối, thà rằng ngay từ đầu cô đã tự mình kiểm soát tình hình. Dù có bị từ chối, ít nhất cô cũng có thể giữ lại chút thể diện.
Ý nghĩ trong đầu và cảm giác chua xót trong lòng hoàn toàn không khớp nhau. Cô cảm thấy bản thân dường như bị tách làm hai nửa, lý trí và tình cảm, bi quan và kiên định, ngay tại khoảnh khắc này.
Yến Hà cúi đầu, ánh mắt vô định. Nỗi ủy khuất dâng lên từng đợt rồi lại bị cô mạnh mẽ đè xuống, giống như một chiếc thuyền con giữa cơn sóng dữ, không biết tự lượng sức mà lao vào biển sâu, mà kết cục, có lẽ ngay từ đầu đã định sẵn.
Dù giọng điệu nghe như thể đang vui vẻ, Thẩm Cẩm Dung vẫn có thể nghe ra chút nghẹn ngào trong giọng nói của em. Khi Yến Hà nói câu “Bọn họ đi công tác”, nàng hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Giống như hình ảnh năm nào hiện về, đứa bé ngồi trước cửa nhà, vừa làm bài tập vừa chờ người thân về mở cửa.