[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 23: Vết sẹo
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 23: Vết sẹo
Chương 23: Vết sẹo
Nhà hàng hẹn gặp nằm trong khu cao tầng mới xây dựng, gần trung tâm thành phố nhưng vẫn còn vắng vẻ. Các tòa nhà đã dựng lên nhưng nhiều cửa hàng vẫn chưa khai trương, đường phố vì thế cũng thiếu đi chút nhộn nhịp.
Thời gian hẹn là 7 giờ tối.
Lo lắng ra cửa muộn sẽ đến trễ, Yến Hà cố tình xuất phát sớm hơn một tiếng rưỡi, nhưng kết quả lại thành ra quá sớm. Cô xuống xe buýt, đứng bên lề đường nhìn sang những tòa nhà cao tầng vừa xây xong hơn một nửa, trên mặt tiền còn có dòng chữ “Đỉnh Cao Đại Cát” nổi bật màu đỏ vàng.
Trong tay cô chỉ cầm theo điện thoại và một chiếc túi giấy. Bên trong là chiếc khăn quàng cổ của Thẩm Cẩm Dung, đã được cô đem đến tiệm giặt khô làm sạch cẩn thận.
Khoảng ba tiếng trước, Yến Hà còn nằm bẹp trên sofa nhà mình, nghe Lý Tu Khê thao thao bất tuyệt hiến kế.
“Lần này cậu cứ từ từ đã, đừng vội gặp ngay. Như thế mới có cơ hội cho lần sau chứ!”
Nhưng cô cảm thấy như vậy không ổn lắm, có vẻ hơi tính toán quá mức.
Lý Tu Khê trợn mắt trắng, hận sắt không thành thép: “Tình yêu là gì? Chính là trăm phương ngàn kế đấy! Làm ra vẻ tình cờ gặp! Tạo cơ hội!”
Cô ấy rốt cuộc cũng hiểu vì sao đến giờ Yến Hà vẫn độc thân.
Dưới sự chỉ đạo của “chuyên gia tình trường” Lý Tu Khê, Yến Hà chấm một chút nước hoa lên cổ tay và sau tai. Nước hoa là Lý Tu Khê mang đến, chai có hình một con gấu trắng to tướng, hương thơm như táo chín sau cơn mưa đầu hạ, phảng phất hơi nước lành lạnh.
Vẫn là hơi lạnh quá.
**
Trạm xe buýt có một tiệm bánh nhỏ, bên trong bày vài bộ bàn ghế. Yến Hà đi về phía đó.
Vừa lúc cô bước đến cửa, trời dần tối, biển hiệu neon đột nhiên bật sáng.
Cô hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Mặt trời vừa khuất sau tầng mây, nhuộm những cụm mây gần đó thành màu vàng hồng rực rỡ. Mây tản ra từng mảng lớn, để lộ bầu trời xanh thẳm. Phía xa, ánh hoàng hôn phủ lên những tòa cao ốc chưa hoàn thiện, bóng dáng bê tông lạnh lẽo đổ dài, sắc thái dần chuyển sang xám đen.
“Tiramisu, mang đi.”
Trong tủ kính không còn nhiều bánh, cô tùy tiện chọn một phần, thanh toán xong liền ngồi xuống chờ ở vị trí gần cửa sổ.
Thỉnh thoảng, Yến Hà lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Trung tâm thành phố nhộn nhịp cách đây không xa, nhưng khu này vẫn còn vắng vẻ. Bên ngoài là bãi đỗ xe, những vạch trắng kẻ ngay ngắn, vài chiếc xe đỗ chỉnh tề. Xa hơn nữa là dải cây xanh ven đường, sắc trời dần trầm xuống, ánh hoàng hôn vàng kim ban nãy nay hóa thành xanh đậm mơ hồ.
Ghế hơi cứng, cô đổi tư thế ngồi, cúi đầu nhìn đồng hồ.
6 giờ 28 phút.
Còn 32 phút nữa.