[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 21: Vui mừng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 21: Vui mừng
Chương 21: Vui mừng
“Sao về muộn thế?” Bà nội nghe thấy tiếng cửa mở, liền thoát khỏi video ngắn trên điện thoại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Cẩm Dung, người vừa thong thả bước vào.
Thẩm Cẩm Dung đặt túi xuống cửa, cởi áo khoác treo lên giá, lấy điện thoại ra khỏi túi, rồi mới đáp: “Ở trường có chút việc, con vừa mới xử lý xong.”
Bà nội liếc nàng một cái: “Chỉ là giảng viên bình thường mà cũng bận rộn đến thế sao! Hồi đó ta với ông nội con…”
Thẩm Cẩm Dung vừa rửa tay vừa nghe bà nội lần thứ n kể lại chuyện ngày xưa. Nàng thuận miệng tiếp lời: “Hồi đó bà với ông nội con cùng nhau làm giảng viên ở đại học, mãi đến 40 tuổi mới được lên giáo sư chính thức.”
Bà nội nheo mắt trừng nàng. Biết rõ nói mãi cũng chẳng lại được với Thẩm Cẩm Dung, bà dứt khoát đổi chủ đề: “…Con cũng có tuổi rồi, bao giờ mới dẫn người yêu về cho bà xem đây?”
Thẩm Cẩm Dung chợt nhớ lúc lái xe về hình như điện thoại có rung lên một cái, liền vội cắt ngang: “À đúng rồi! Hình như con có tin nhắn chưa trả lời!”
Bà nội thấy nàng cúi đầu nhìn điện thoại, liền bực bội than thở: “Giới trẻ các con bây giờ cứ nhắc đến chuyện này là lại trốn tránh. Hôm nay bà đi chợ mua đồ gặp một cô bé rất tốt bụng đấy! Bà quên mang tiền, thằng nhóc bán cá thì sốt ruột, may mà con bé đó giúp bà trả trước!”
Thẩm Cẩm Dung nhìn màn hình, phát hiện là lời mời kết bạn của Yến Hà. Khóe môi nàng hơi cong lên, đang định ấn đồng ý thì di động đột nhiên bị bà nội giật mất.
“Bà còn đang nói chuyện đây! Có nghe không hả? Giới trẻ thời nay—”
Thẩm Cẩm Dung vội giơ tay giành lại điện thoại: “Rồi rồi, con nghe đây, con sẽ không nghịch điện thoại nữa, trả lời tin nhắn xong là xong!”
Nàng cuối cùng cũng lấy lại được di động, nhỏ giọng lầm bầm: “Bà sau này đừng tin người ngoài quá, nhỡ đâu gặp kẻ xấu thì sao?”
“Không đâu, cô bé đó ngoan lắm.” Bà nội sờ cằm, cười tủm tỉm nói, “Mà nói mới nhớ, cái khăn quàng cổ của con bé đó trông quen lắm. Hình như con cũng có một cái y hệt… Ai chà, bà già như này thì có gì mà bị lừa chứ!”
Nghe đến “khăn quàng cổ”, Thẩm Cẩm Dung theo bản năng nghĩ đến Yến Hà. Nhưng rồi nàng lại lắc đầu, tự nhủ chuyện đời đâu có trùng hợp như vậy.
“Thôi được rồi! Đừng nghịch điện thoại nữa! Mau ra ăn cơm!”
Thẩm Cẩm Dung ấn đồng ý kết bạn với Yến Hà, suy nghĩ một chút rồi gửi cho em một biểu tượng mặt cười. Sau đó, dưới tiếng giục giã của bà nội, nàng đặt điện thoại xuống bàn.
Không biết em ấy bây giờ đang làm gì nhỉ?
Thẩm Cẩm Dung cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, không lẽ bà nội lại lôi kéo cô đi uống canh cá thật sao?
**
Tin nhắn chấp nhận kết bạn của chị cuối cùng cũng đến. Yến Hà thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Mấy chữ ngắn ngủn chào hỏi bị cô gõ ra rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa.