[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 20: Trùng hợp
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 20: Trùng hợp
Chương 20: Trùng hợp
Yến Hà chợt nhớ ra chiếc khăn quàng cổ của mình thực ra là của chị. Cô vừa định mở miệng giải thích thì đã nghe bà lão tự nhủ: “Có lẽ gu thẩm mỹ giống nhau thì đều là người tốt cả.”
Nghĩ đến chị, Yến Hà khẳng định gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Bà lão bật cười: “Cháu có chút giống với cháu gái ta hồi trẻ, có điều cháu trông cởi mở hơn nó năm đó nhiều!”
“Cháu gái của bà có một người bà tốt như bà cũng là phúc phận lắm.”
Nhớ đến bà của mình, bước chân Yến Hà bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn. Lúc còn bé, cô đã có một khoảng thời gian sống cùng ông bà nội, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy đó là ký ức thật đẹp.
Bà lão lại lắc đầu: “Phúc phận của nó đều là do nó tự mình nỗ lực mà có.”
Nói đến đây, bà lão vốn đang trầm ngâm chợt thả lỏng đôi chút: “Haiz, thôi bỏ qua chuyện này đi! Cháu à, cháu là sinh viên sao?”
Yến Hà gật đầu: “Dạ vâng, cháu học đại học gần đây ạ.”
Bà lão khẽ nhướng mày, có vẻ định nói gì đó nhưng rồi đổi ý, quay sang hỏi cô: “Vậy cháu năm mấy rồi?”
“Dạ năm ba, sắp đi thực tập rồi ạ.” Yến Hà cười nhẹ.
“Nơi thực tập cũng không xa nhà lắm.”
“Tốt quá! Giờ ít người trẻ chịu ở gần nhà lắm.” Bà lão vỗ vai cô, cười tủm tỉm: “Được rồi, cháu đợi ta một lát nhé! Ta vào nhà lấy tiền.”
Yến Hà giơ túi cá trong tay lên: “Bà cứ cầm đi ạ!”
“Cháu cứ cầm trước đã!” Bà lão quay đầu lại nhìn cô cười: “Cô bé này, không sợ ta cầm cá rồi chạy mất à?”
Yến Hà bật cười ngại ngùng.
Chỗ bà lão sống hình như là một khu nhà dành cho gia đình cán bộ. Người đứng gác ở cổng trông cũng có phong thái không tầm thường. Đối diện cổng là một quán cà phê, còn Yến Hà thì đang đứng bên lề đường, tay xách túi nilon đỏ rực. Cô có hơi ngại, bèn vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ.
Chẳng mấy chốc, bà lão đã quay lại. Dáng người bà khỏe khoắn, đi đứng nhanh nhẹn. Bà bước vội về phía Yến Hà, móc từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ, mở từng lớp từng lớp, rồi cẩn thận đếm tiền đưa cho cô. Nhận lấy cá từ tay cô xong, bà lão mới nở nụ cười tươi: “Cảm ơn cháu nhé, cô bé!”
Giọng bà đầy vẻ cảm kích: “Bây giờ, người tốt không còn nhiều nữa đâu.”
Yến Hà hơi há miệng, vốn định cảm ơn bà vì đã khen khăn quàng cổ của mình đẹp. Nhưng nghĩ lại thấy như vậy có vẻ hơi gượng gạo, cô chỉ khẽ cười, nói một câu “Không có gì ạ”, rồi xoay người rời đi.
**
Cuối năm đến gần, trường học được nghỉ trước một ngày. Yến Hà cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo tạp chí tin tức của mình. Cô tự đọc lại vài lần, cảm thấy không có vấn đề gì. Đây có lẽ là một trong số ít những bài viết mà cô hài lòng ngay từ bản nháp đầu tiên.