[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 19: Nghiền ngẫm
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 19: Nghiền ngẫm
Chương 19: Nghiền ngẫm
Điện thoại đặt trên bàn trà làm bằng pha lê trong suốt. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt vào, tạo nên một không gian vừa sáng vừa tối, mọi thứ có thể nhìn thấy nhưng lại không rõ ràng. Khi nheo mắt nhìn kỹ hơn, dường như tất cả đều phủ một lớp mosaic [1], những ô vuông nhỏ san sát nhau, chiếm trọn tầm mắt.
[1] Mosaic hay nghệ thuật khảm là kỹ thuật sử dụng các chi tiết nhỏ để tạo ra toàn bộ hình ảnh hoặc vật thể. Mosaic thường được lắp ráp bằng những viên gạch nhỏ làm bằng thủy tinh, đá hoặc các vật liệu khác.
Màn hình đột ngột sáng lên. Yến Hà uể oải ngồi dậy, liếc qua, là tin nhắn từ mẹ: “Có bữa tiệc.”
Yến Hà trả lời bằng một icon mặt cười. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt cô, khiến không gian càng thêm phần tĩnh lặng. Cô vuốt lên trên, thấy tin nhắn của ba: “Ba phải đi công tác gấp, con tự nấu ăn nhé. Tiền có đủ không?”
Yến Hà cũng trả lời bằng một icon mặt cười.
Hai biểu tượng mặt cười song song trên màn hình, nhìn thoáng qua tưởng như vui vẻ, nhưng lại khiến cô thở dài, đặt điện thoại sang một bên. Gần đây, mẹ và ba đều bận rộn một cách bất thường, giống như cố ý tránh mặt nhau. Trước kia cũng từng có những khoảng thời gian như vậy, nhưng có lẽ cô chỉ đang nghĩ quá nhiều.
Đúng rồi! WeChat của chị!
Yến Hà đột nhiên ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại, thành thạo nhập số của Thẩm Cẩm Dung vào ô tìm kiếm. Vòng tròn tải dữ liệu xoay chậm rãi, mỗi giây trôi qua đều khiến cô cảm thấy như hô hấp bị nén lại.
Mình có thể tìm thấy chị không? Mình có thể thêm WeChat chị không? Chị có chấp nhận lời mời của mình không?
Mỗi vấn đề đều trong chớp mắt ập đến trước mặt Yến Hà, khiến cô thậm chí có chút ảo não vì mạng trong nhà quá nhanh, không cho cô thêm thời gian để rối rắm, do dự hay hối hận.
Yến Hà mím môi, cảm giác đôi môi khẽ bao lấy hàm răng, tay cầm điện thoại run lên. Khoảnh khắc ngắn ngủi này lại dài như cả ngàn năm.
Đây là yêu thầm sao? Cảm giác lo được lo mất, cùng sự do dự không thể tiến lên. Trước khi làm bất kỳ động tác nào tiếp theo, cô luôn do dự thật lâu, suy nghĩ về hậu quả, cân nhắc liệu làm vậy có khiến người ta khó chịu hay không.