[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 16: Người yêu
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 16: Người yêu
Chương 16: Người yêu
Thẩm Cẩm Dung gửi địa chỉ cho Yến Hà, là một quán cà phê đã mở nhiều năm, nằm ngay trung tâm thành phố, nhưng ở một góc nhỏ, lượng khách không đông, khá yên tĩnh.
Phía trước trường học đang sửa đường, xe buýt phải đổi tuyến. Yến Hà đơn giản đi đến trước cổng trường tiểu học gần đó để chờ xe. Đứng dưới trạm xe, cô ngẩng đầu nhìn màn hình LED bên cạnh, con số màu đỏ chói lọi hiển thị xe buýt tuyến 131 còn cách đây sáu trạm. Bên cạnh màn hình LED, trên thùng rác inox có một chiếc ly cà phê bị bỏ lại. Giờ tan học, nhóm học sinh mang khăn quàng đỏ tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Giọng nói ríu rít của các cô cậu bé chưa vỡ giọng vang lên bên tai cô, đầy sức sống.
Hôm nay thời tiết âm u, vừa mưa xong nên ven đường còn vương những giọt nước. Mỗi khi xe chạy ngang qua, nước bùn lại bắn tung tóe. Trạm xe khá đông người, Yến Hà lùi về sau một bước, vô tình để cặp sách chạm vào chiếc ô của một dì đang chờ xe. Cô hoảng hốt, khẽ nói xin lỗi.
Dì ấy mỉm cười hiền hòa, đổi tay cầm ô.
Gió lạnh thấu xương, lùa qua cổ áo khoác len lỏi vào da thịt. Yến Hà rụt cổ lại, thấy xe còn lâu mới đến, cô quyết định quay ra tiệm tạp hóa sau trạm xe, định mua một chiếc khăn quàng cổ chống lạnh. Nhưng tìm mãi không có chiếc nào vừa ý, đành thôi. Cô vốn luôn thà thiếu còn hơn chấp nhận một món đồ tạm bợ.
Hai bên con phố trước cổng trường tiểu học san sát những cửa hàng đủ loại. Yến Hà vừa bước ra khỏi cửa hàng khăn quàng cổ, đi thêm vài bước thì thấy một tiệm hoa nhỏ cách đó không xa. Qua ô kính trong suốt, có thể thấy vô số loài hoa được trưng bày. So với những cửa tiệm xung quanh, nơi này có vẻ trầm lặng hơn hẳn. Trước khi bước vào, cô chợt nghĩ: ‘Có lẽ cửa hàng này chỉ đông khách vào những ngày lễ của giáo viên thôi nhỉ?’
Hai phút sau, cô ôm một bó hoa baby trắng xanh bước ra. Những bông hoa nhỏ li ti nở rộ trên cành hơi khô khốc, hồng nhạt, trắng và lam đan xen, tràn đầy sức sống. Cô muốn chủ tiệm gói hoa thật đẹp, người chủ hơi vội vàng, nhưng màu sắc giấy gói vẫn hài hòa, dễ chịu.
Yến Hà bước nhanh về trạm xe, vừa kịp lên xe buýt. Cô đổi tay cầm hoa, khó khăn lục túi lấy ra hai đồng xu bỏ vào khe, trong tiếng máy quẹt thẻ “tích!”, âm thanh xu rơi có phần lạc lõng. Tài xế nghe thấy tiếng đồng xu, còn quay đầu nhìn cô một cái. Yến Hà đỏ mặt, đem mặt chôn vào cổ áo, vội vàng tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Không biết do trời quang hơn hay do tâm trạng cô tốt lên, mà Yến Hà cảm thấy không gian xung quanh bỗng trở nên sáng sủa hơn nhiều. Bó hoa trong tay tỏa ra mùi hương thoang thoảng, không rõ ràng nhưng tươi mát, giống như hương cỏ xanh buổi sớm. Nhưng hương cỏ xanh là màu gì nhỉ? Là màu xanh lục tươi mới, hay màu của màn sương mờ ảo sáng sớm?
Cô bất giác nhớ lại khoảnh khắc Thẩm Cẩm Dung đưa hoa cho Đàm Ninh, nhận ra động tác của chị không quá tự nhiên, như thể đang giấu đi điều gì đó.
**
Thẩm Cẩm Dung đổi chỗ ngồi, gọi thêm một ly cà phê nữa. Tách Cappuccino bọt sữa mịn màng đặt trên bàn, hơi nóng nhẹ bốc lên, bên cạnh còn có một túi đường nhỏ. Nàng chợt thấy buồn cười, nghĩ rằng với lượng cà phê đã uống hôm nay, tối nay chắc khó mà ngủ được.