[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 14: Phỏng vấn
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 14: Phỏng vấn
Chương 14: Phỏng vấn
Hôm sau, Yến Hà cùng Câu lạc bộ và các bạn học tổ chức họp, dự kiến vào buổi chiều tại phòng học của câu lạc bộ. Đã lâu rồi cô không tham gia họp, trước đó khi Yến Hà đi giao lưu học tập, mọi công việc của Câu lạc bộ Báo chí đều do chủ nhiệm Câu lạc bộ – Vu Kha lãnh đạo.
Phòng học này là nơi dành cho Câu lạc bộ Báo chí. Vừa bước vào cửa, Yến Hà liền thấy một cây đàn Bass và một bộ trống Jazz đặt dưới cửa sổ đối diện. Nàng nhớ rõ trước khi rời đi, nơi này vẫn còn trống, không biết Vu Kha lấy chúng từ đâu.
Trong phòng học chỉ có vài chiếc bàn, trên đó vứt đầy tài liệu và báo giáo dục một cách lộn xộn.
Đúng là phong cách của Vu Kha, hoàn toàn không câu nệ tiểu tiết.
Nửa giờ trước khi buổi họp bắt đầu, các thành viên trong câu lạc bộ vẫn chưa đến. Vu Kha thoải mái ngồi trên ghế cao, từ trên nhìn xuống Yến Hà đang ngả người trên ghế sô pha, rồi thản nhiên lên án: “Tớ nói này, cậu không ở đây một thời gian mà giang hồ vẫn còn truyền thuyết về cậu đấy. Biết bao nhiêu đàn em gia nhập chỉ vì ‘hoa khôi’ này? Kết quả là tớ vừa lấy danh tiếng cậu ra làm chiêu bài, cậu đã quay đầu chạy mất sang Ý.”
Vu Kha là người Bắc Kinh, nói nhanh và nuốt chữ. Lúc cô ấy nói, Yến Hà không nhìn, thế nên cũng bỏ qua ánh mắt vốn dĩ đã khó nhận ra sự dịu dàng.
Yến Hà cúi đầu xem tài liệu, nhưng vẫn dừng lại ở một trang mà không lật tiếp. Nghe vậy, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Vu Kha: “Đừng có nói kiểu âm dương quái khí với tớ, tớ chẳng phải vừa mới về đây sao?”
Vu Kha vui vẻ lắc lư chân, cười trêu: “Phải phải, nghe nói cậu vừa về đã đi học thay cho Lý Tu Khê, còn bị giáo sư bắt quả tang ngay tại chỗ.”
Yến Hà có chút thẹn quá hóa giận: “Tớ cuối cùng cũng đã thừa nhận sai lầm rồi còn gì!”
Nhắc tới Thẩm Cẩm Dung, cô vô thức nghĩ đến một vài chuyện liên quan đến người đó: “Giáo sư Thẩm cũng có nói gì đâu!”
“Thật không?” Vu Kha gật gù, giọng nói vô thức mang theo chút hờn dỗi nhưng không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Vậy cậu từ Ý về có mang gì cho tớ không?” Cô ấy nhướng mày, hào phóng đưa tay ra trước mặt Yến Hà.
Yến Hà bực mình đập nhẹ vào tay bạn, cúi đầu lục lọi trong cặp: “Có ai lại đi chủ động đòi quà thế? Tớ vốn định họp xong mới đưa cho cậu.”
Vu Kha từ trên ghế nhảy xuống, ngồi sát bên Yến Hà, chăm chú nhìn cô lục tìm.
Yến Hà cảm giác sô pha bên cạnh lún xuống, ngay sau đó, cánh tay Vu Kha khoác lên cổ cô, bộ dạng thân thiết như anh em chí cốt: “Để tớ xem nào, mang gì cho tớ đây?”
“Chocolate.”
Yến Hà lấy ra một hộp chocolate đưa cho Vu Kha. Hộp có hình chiếc đàn violin, bên trên còn in hình Mozart đứng chống nạnh đầy phong thái.
Vu Kha có chút kinh ngạc: “Tớ còn tưởng cậu sẽ mang rượu vang đỏ gì đó chứ. Nhưng chocolate cũng được! Chị không chê cậu!”