[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 13: Baby breath
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 13: Baby breath
Chương 13: Baby breath
Yến Hà không tự chủ mà tưởng tượng đến việc mình có thêm chút liên hệ với Thẩm Cẩm Dung nhờ đề tài nghiên cứu: ” Giáo sư Thẩm cũng từng hỏi em về việc học song bằng. Nhưng mà cô ơi, trông cô trẻ thật đó!”
Đàm Ninh bị chọc cười: “Thật sao? Có lẽ do cô sinh con muộn đấy. Giáo sư Thẩm của các em rất xuất sắc, lúc trước cô dạy em ấy cũng đã cảm thấy tương lai của cô bé này sẽ rộng mở lắm.”
Vừa dứt lời, bỗng có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Đàm Ninh mỉm cười nhìn Yến Hà, nói đùa: “Chắc là Giáo sư Thẩm của em đến rồi đấy.”
Nói rồi, cô quay đầu lên tiếng: “Mời vào.”
Cửa khẽ mở, một người bước vào.
Thẩm Cẩm Dung ôm một bó hoa lớn trong tay trái, tay phải xách theo một túi giấy bước vào.
Yến Hà theo bản năng đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên bó hoa trong lòng nàng ấy, không rời đi được. Bên cạnh, Đàm Ninh cũng đứng lên đi về phía trước, dường như nói gì đó, nhưng Yến Hà không nghe rõ.
Tất cả âm thanh xung quanh dường như trở nên vô nghĩa, thế giới bên ngoài nhanh chóng sụp đổ. Trong khoảng không trống rỗng đó, thứ duy nhất còn lại là mặt sàn dưới chân cô.
Cô nhìn thấy môi Thẩm Cẩm Dung khẽ mở khẽ đóng, khóe môi mang theo ý cười, như thể đang trò chuyện cùng Đàm Ninh. Đàm Ninh gật đầu, nhận lấy bó hoa từ tay nàng ấy rồi nhẹ vỗ lên vai Thẩm Cẩm Dung.
Yến Hà chợt có cảm giác mình là một vị khách lạc lõng trong khung cảnh ấm áp này, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hai người họ trò chuyện. Tay cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác không khí xung quanh như loãng đi mấy phần.
Cô hoảng hốt đến mức có cảm giác như có vô số máy quay đang ghi lại từng biểu cảm thất thố của mình từ mọi góc độ.
Cô vô thức bám vào mép bàn, suýt nữa bị vướng vào chiếc ghế sau lưng.
Tiếng ghế cọ vào mặt sàn vang lên khá lớn, khiến hai người đứng ở cửa đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
Yến Hà lùi lại một bước, cố gắng gượng cười một cách lịch sự.
Và rồi, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt của Thẩm Cẩm Dung.
Trong đầu Yến Hà chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Tại sao mắt chị vẫn còn đỏ như vậy?
“Đến thì đến, mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Đàm Ninh oán trách một câu, nhưng trong giọng điệu lại chẳng hề có chút trách móc nào. Cô ấy vươn tay nhận lấy bó hoa từ lòng Thẩm Cẩm Dung.
Đó là một bó Baby breath lớn, điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng, hồng nhạt và xanh lam đan xen vào nhau, thanh nhã mà đẹp đẽ.